10 tháng 12, 2010

Tèn tén ten, siêu nhân ăn vạ xuất hiện...

Dạo này Minh Anh phải gọi là siêu ăn vạ. Đòi cái gì mà không được là khóc nức khóc nở, khóc tức khóc tưởi. Sợ thế cơ chứ. Chiến lược của mẹ vẫn là mặc kệ, tự khóc tự nín, cho gào thoải mái. Nhiều lúc mẹ còn nương tay chứ phải bố Minh Anh thì còn lâu. Vừa quát tháo, vừa mặc kệ luôn. Nhưng con cũng biết đấy. Khóc một lúc không ai dỗ là bắt đầu ra dụi dụi vào mẹ, mếu máo mẹ ơi mẹ yêu con. Mẹ thương lắm nhưng mà vẫn phải nghiêm khắc. Mẹ hỏi thế con có nghe lời mẹ không, con lí nhí: có. Mẹ lại hỏi thế con có ngoan không, con cũng lí nhí: có. Mẹ bảo thế con xin lỗi mẹ đi. Thế là một siêu nhân lỳ xuất hiện, không bao giờ xin lỗi mẹ cả. Nói thế nào cũng không xin lỗi, nếu có thì ầm ừ trong cổ họng: on in ỗi ẹ. Nhiều lúc mẹ phát vào đít hay đánh vào tay rất đau. Nhưng bài này không có hiệu quả với con đâu. Càng đánh càng lỳ. Chỉ có mỗi cách là nói mẹ không yêu nữa, con đi ra cho mẹ yên, thế thì con mới sợ. Dạy con xin lỗi là khó thế đấy. Mẹ cũng chưa có cách nào cụ thể, cái này phải tùy vào tình huống thôi. Sắp đến cái tuổi mà người ta gọi là 'khủng hoảng tuổi lên 3' rồi. Mẹ càng ngày càng phải để ý đến con nhiều hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét