29 tháng 12, 2009

Hôm nay là ngày của bố mẹ nhé!

Dư âm về ngày sinh nhật con gái vẫn làm mẹ ngây ngất. Sáng nào ngủ dậy mẹ cũng thủ thỉ: chào buổi sáng con bé 1 tuổi của mẹ. Chính vì thế mà mẹ quên mất đấy. Hôm nay là tròn 2 năm ngày bố béo đưa mẹ về dinh. Buổi trưa bố gọi điện, mẹ xấu hổ quá vì không nhớ 1 tý tẹo gì cả.
Hai năm chẳng dài chẳng ngắn, nhưng cũng là mốc đánh dấu quan trọng của nhà mình. Bố mẹ đã ở bên nhau được 5 năm, kể cả 2 năm từ ngày cưới rồi đấy. Trong hai năm qua có những niềm vui, có những nỗi buồn, có những nụ cười và cả những giọt nước mắt... Nhưng đến giờ, mẹ vẫn luôn muốn nói với bố rằng: dù bố có 'mắm tôm' nhưng mẹ vẫn yêu bố. Mẹ tin là bố con cũng sẽ nói với mẹ như thế: dù mẹ có 'vô duyên siêu' nhưng bố vẫn yêu mẹ.
Trong 2 năm qua, mẹ nhận ra và học được nhiều điều: sự cảm thông chia sẻ, sự chân thành tự đáy lòng và cả sự bao dung... Hơn bao giờ hết, khi bây giờ đã có con, mẹ càng phải học, học để biết kết hợp giữa sự chân thành và nghệ thuật để tạo thành hạnh phúc.
Hôm nay kỷ niệm hai năm ngày cưới, cùng với con gái, mẹ cầu mong nhà mình mãi bên nhau và luôn tràn ngập tiếng cười.

23 tháng 12, 2009

Minh Anh tròn 1 tuổi


Bánh sinh nhật do cô chú ở cơ quan bố tặng


Minh Anh nhận lì xì


Bạn Sóc


Bảo Tiên


Hai bạn Bo Bi cũng đến dự

Bố Béo bế


Mẹ bế


Hôm nay con gái mẹ tròn 1 tuổi. Bố mẹ vui mừng lắm và cả tự hào nữa. Bao nhiêu cảm xúc mẹ không thể tả thành lời, chỉ biết rằng hàng ngày, hàng giờ, hàng phút mẹ chỉ luôn muốn nói câu: mẹ yêu con lắm, yêu nhiều lắm con gái của mẹ.
1 tuổi con đã biết cất những tiếng gọi đầu tiên những người thân trong nhà: bà, bố, mẹ, cô.
1 tuổi con đã biết chào tạm biệt khi bố mẹ đi làm và thơm vào má bố, má mẹ khi bố mẹ đi làm về.
1 tuổi con cũng đã nhận biết được một số sự vật sự việc xung quanh như múa hát lắc lư người theo nhạc, biết vỗ tay hoan hô khi xem ti vi. Con còn biết con vịt kêu 'ạp' và con chó kêu 'gầu'. Con đã ôm em chó bông vào lòng, tay vỗ vỗ còn miệng à à ơ ơ.
1 tuổi con còn biết hát theo bà 'í a' hay hát theo ông 'ị a'. Con còn tự mình học nói i ô, tí tồ, cu cu..
1 tuổi con gái mẹ tuy chưa đi được nhưng con cũng đã tự đứng lên và đi men theo tường.
1 tuổi rồi, con gái mẹ đã 'nhớn' hơn một tý. Mẹ mong con hay ăn chóng lớn, ngoan ngoãn và ít ốm thôi. Hihi. Đến giờ này mẹ không mong gì hơn cả bởi hàng ngày đi làm về, ôm con vào lòng, con thơm má mẹ, con i a i ô hát cho mẹ nghe, mẹ đã thấy có cả thế giới trong tay.

14 tháng 12, 2009

Mẹ nhìn Minh Anh lớn qua cái móng tay!

Con ngủ rồi. Mẹ tranh thủ bấm móng tay cho con để con khỏi cào xước mặt mũi. Tìm cái bấm rồi lại tìm 1 tờ giấy để cho móng tay của con vào đó, gói vào vứt đi cho sạch. Bấm móng tay cho con mà cũng nhiều cảm xúc lắm. Không biết có bà mẹ nào như mẹ không.

Mẹ nhớ hồi con bé tí teo (dù bây giờ vẫn bé tí teo) mỗi lần bấm móng tay cho con mẹ không để ý nhiều đâu. Sao phải để ý cơ chứ vì móng tay con bé lắm, bé xíu ý, có rơi ra giường ra nhà thì cũng như cái bụi thôi, không sợ bẩn hay sợ chạm vào người đau đâu. Thế mà dần dần cái móng tay của Minh Anh cắt ra to phết. Nhiều lúc còn có bẩn ở trong đó nữa cơ, đen xì.Mẹ phải cắt rồi để gọn vào 1 tờ giấy để vứt đi. Nhiều khi sợ rơi ra giường còn phải đếm đủ 10 cái nữa cơ. (Nghe bẩn nhỉ, nhưng đúng là thế đấy.)

Hôm nay thấy cái móng tay của con to to, to hơn hẳn mọi khi. Mẹ thầm nghĩ: con cũng lớn lên rồi đấy chứ. Hàng ngày nhìn con, mẹ không thấy được nhiều sự thay đổi vì có phút nào rời mắt khỏi con đâu. Thế nên giờ đến cái móng tay của con cũng thành 1 'đơn vị đo lường độ lớn' của con gái mẹ. Mẹ có buồn cười lắm không con nhỉ?!

12 tháng 12, 2009

Tăng cân, tăng cân ...

Hí hí, mừng quá cơ. Cứ tưởng là con sụt cân ghê lắm sau đợt ốm vừa rồi. Nhưng hoá ra không phải. Hôm qua mẹ cho con đi uống vitamin A, tiện thể cân luôn. 9kg non rồi nhé. Hic, không biết phải tả mừng đến mức nào. Con thì cứ bám chặt lấy cái rổ cân để chơi, mẹ thì cũng không muốn cho con ra, cứ ngồi nhìn chăm chăm vào cái cân như sợ nó thay đổi mất ý. Mừng ghê. Biết là cũng chẳng quan trọng lắm đâu khi con đang phát triển bình thường nhưng nhìn con bé xíu mẹ cũng sốt ruột lắm chứ. Thôi thế là mừng rồi, không thì cứ dậm chân tại chỗ 8,5kg mãi.

Mẹ vẫn đang mong lắm đến ngày con tròn 1 tuổi. Chỉ còn hơn 10 ngày nữa thôi. Bây giờ con đã biết nhiều trò lắm. Con biết gọi bà, gọi mẹ. Nhất là buổi đêm khi tỉnh dậy mà quay về phía không thấy mẹ, con gọi rõ lắm. Mẹ bảo mẹ đây, mẹ đây, con lại ngả về phía mẹ rồi ngủ tiếp. Con nhìn thấy ông con đã biết gọi ô ô. Nhìn thấy cô thì gọi rõ cô cô. Rồi con còn biết cầm cái điện thoại đưa lên tai, nói lô lô. Đến giờ ăn mẹ cầm bát cháo, hôm nào con đói thì thôi rồi, cuống cả lên kêu măm măm. Buồn cười lắm.
Mẹ thấy con mẹ thích bắt chước các động tác của người lớn lắm. Mẹ đưa cho con tuýp kem rồi bảo con bôi thơm cho mẹ đi. Con quệt ngón tay trỏ vào miệng tuýp kem rồi quẹt lên má mẹ. Đưa cho con cái lược con biết gãi gãi lên đầu. Rồi con còn cầm cái điều khiển TV, chĩa thẳng về phía TV bấm lấy bấm để... Có vẻ như con đã biết liên tưởng giữa các sự vật và đã biết cái gì dùng để làm gì. Buồn cười nhất là sáng nay khi thay quần cho con xong, mẹ cầm hộp kem bôi đít, tự nhiên thấy con quay mông về phía mẹ cho mẹ bôi làm mẹ ngạc nhiên quá. Lại còn hôm trước đang cho con ăn, tự nhiên con đứng lên ôm cổ mẹ rồi thơm 'chụt' vào má mẹ. Chưa bao giờ con thơm mà lại kèm tiếng 'chụt' như thế.

Mấy ngày hôm nay mẹ dạy con trò 2 mẹ con đập bàn tay vào nhau rồi kêu 'yeah'. Con khoái trò này lắm, chỉ cần mẹ dơ tay ra là đã tự động đưa bàn tay nhỏ xíu đập vào tay mẹ. Hihi, nhưng mà toàn mẹ kêu yeah thôi. Bây giờ con mà kêu được chắc mẹ...xỉu.
Mỗi ngày con lại đem đến những sự ngạc nhiên và niềm hạnh phúc mới cho mẹ khi chứng kiến con đang lớn từng ngày. Mẹ yêu con lắm.

6 tháng 12, 2009

1 tuần và 5 lạng

Con gái của mẹ ốm 1 tuần rồi đấy. Đến hôm nay mũi con vẫn còn sụt sịt và ngạt ngào lắm. Thi thoảng con lại bị bố hoặc mẹ 'đè' ra để hút mũi, những lúc đó con khóc to lắm. Thế mà con không hề sợ cái hút mũi đâu nhé. Con vẫn cầm nó để chơi. Một tay con cầm 1 ống, tay kia con cầm ống khác cho lên mũi rồi hít lấy hít để (bắt chước động tác hút của mẹ). Nhìn động tác của con vừa buồn cười mà vừa yêu lắm cơ.

11 tháng tròn, bà ngoại chăm con, con lên được 8,6kg. Bà vừa đi, mẹ làm con ốm, con chỉ còn có khoảng 8kg thôi. Cái má tóp hẳn đi, không còn bầu bĩnh, cái cổ chân mọi khi vừa 1 vòng ngón tay cái và ngón giữa của mẹ, giờ chỉ còn 1 vòng ngón tay trỏ và ngón cái thôi. (Mẹ vẫn dùng cách này để 'đo' con đấy.) Nhìn con mà sốt ruột ghê cơ. Con sắp 1 tuổi rồi mà cứ như cái kẹo.

11 tháng, con mẹ hiểu được nhiều thứ lắm nhé. Con hiểu các mệnh lệnh đơn giản như mẹ bảo lắc đầu đi, con lắc lấy lắc để; mẹ bảo gật đầu, cái đầu con gật gật trong khi toe toét miệng cười. Mỗi lần mẹ cầm cái bấm móng tay, con đã biết giơ ngón tay trỏ ra. Có hôm con ngồi yên cho mẹ cắt được 3 ngón liền. Con còn biết lim dim cái mắt, hoan hô vỗ tay, rồi bye bye, rồi chim chim... Những cái này thì lâu rồi. Nhưng đáng kể nhất là con học được chiêu tạm biệt hôn gió: đưa tay lên môi hôn chụt một cái rồi giơ tay ra, miệng thì toe toét hở hai cái răng to đùng... Nhìn con làm mà yêu lắm ý.

Con biết và hiểu bao nhiêu thứ. Nhưng mãi con chẳng biết đi. Dạo này cả nhà chăm chỉ tập đi cho con, dắt tay, rồi cho đi xe 3 con chim. Hy vọng là con sẽ sớm biết đi thôi. Bố mẹ đang lên kế hoạch cho sinh nhật 1 tuổi của con. Hôm đó ít ra con phải lẫm chẫm được vài bước chứ nhỉ!

29 tháng 11, 2009

Minh Anh bị ốm

Con bị hắt hơi sổ mũi hai ngày rồi. Đến đêm hôm qua thì tự nhiên bị ngạt mũi khó thở. Đang ngủ con bật dậy khóc to rồi từ đó bắt đầu thở như kéo gỗ, lại còn ngáy rất to, to hơn cả ông nội ở phòng bên cạnh. Bố mẹ nghe tiếng thở của con mà sợ quá. Bố dỏ nước muối và hút mũi cho con, con thở có vẻ êm một tý tẹo. Nằm ôm con ngủ mẹ cứ lo lắng với suy nghĩ là hay đưa con đi viện nhưng trộm vía đến sáng ra con vẫn bình thường: không sốt, không ho, ăn hết khẩu phần, nhưng cổ họng nghe vẻ đã viêm rồi. Mẹ hấp quất mật ong cho con và hẹn bác sỹ đến khám.


Từ hồi mẹ đi làm (được 2 tháng rồi), sáng nào mẹ cũng đánh thức con dậy sớm để cho con ăn sáng. Dạo này con biết hơn rồi, sáng dậy hai tay cứ ôm chặt cổ mẹ, hai chân thì quắp chặt vào bụng mẹ không muốn rời xa. Chả bù cho tháng trước thôi, tay vẫy bye mẹ mà mắt thì cứ dán chặt vào đồ chơi. Mẹ đi làm về, con nhìn thấy liền kêu lên ơ ơ ra điều biết mẹ về rồi đấy, hai tay thì đòi mẹ bế bằng được. Mẹ bảo 'thơm mẹ đi nào', hai tay con ôm cổ mẹ, cái mũi hít hà dính chặt má mẹ. Yêu con quá thôi!

28 tháng 11, 2009

Ngày mẹ đẻ Minh Anh


Mẹ vẫn còn nhớ rõ lắm cơ. Lúc 10h sáng, mẹ vẫn còn đang tung tăng ở nhà cụ ngoại thì thấy xuất hiệu 'dấu hiệu' đẻ. Áp dụng đúng bài vở (là những gì mẹ đã đọc được trong sách), mẹ đi tắm rửa, gội đầu cho thật sạch sẽ thơm tho mặc dù ngoài trời lúc đó chỉ có mười mấy độ thôi. 11h mẹ và bà ngoại vào đến bệnh viện. Gặp bác sỹ. Mở 1 phân rồi nhé, nhập viện đi - bác sỹ nói. Hic, mẹ vẫn cố vớt vát (vì thực sự chả biết đẻ sẽ thế nào nữa): hay là chị cho em về nhà, chiều em đến đẻ. Hehe.

Mẹ lon ton theo chị y tá đến phòng đẻ. Vừa đi mẹ vừa nghe các chị ý bình phẩm về cái bụng mẹ: ơ cái bụng chị này buồn cười nhở, cứ như là chửa giả vờ ý. Chả là mẹ mang bầu Minh Anh, ngay đến lúc đẻ mà bụng cao chót vót, hai bên bụng thì thẳng đuột ra đằng trước, chả phình ra như người ta tý nào. Nhìn thẳng từ sau lưng chắc chẳng ai bảo mẹ có bầu đâu.

Đến thang máy, tự nhiên mẹ bị cách ly khỏi bà ngoại. Lại nài nỉ chị y tá: chị ơi em là người nhà chị Loan, chị cho mẹ em đi cùng em với. (Hơ hơ, nghĩ lại thấy đúng là lần đầu đi đẻ).

Bước chân vào khu cách ly, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt mẹ là ở chỗ này 1 bà bầu đang ăn cơm, ở chỗ kia 2 bà bầu đang đấm lưng cho nhau, ở ngoài hành lang là vô số các mẹ đang vừa vịn tường vừa đi với vẻ mặt đau đớn. Lúc này mẹ ngạc nhiên lắm vì mẹ vẫn còn đang chạy phăm phăm, chả thấy đau gì cả. Bước thêm vài bước đến cái phòng đẻ, mẹ hãi hùng (hic, từ chuẩn cho cảm giác lúc đấy) nhìn thấy 1 bà mẹ đang rặn... Mẹ bắt đầu thấy tim đập loạn xạ, cảm giác sợ hãi tăng lên gấp bội... Lúc đó chỉ muốn gào loạn lên: mẹ ơi con không đẻ đâu.

12h, bác sỹ kiểm tra. Mở 2 phân.

Mẹ lượn ra khu vực ngoài để gặp bà ngoại. Vẫn chưa thấy cảm giác đau. Vẫn chạy khỏe.
Tầm 1h, bác sỹ gọi: Trần Anh Thư, Trần Anh Thư. Mẹ lạch bạch chạy vào: đây ạ.

Bác sỹ mặt lo lắng bảo thai quá ngày rồi, phải đeo cái máy monitor theo dõi tim thai. Từ lúc nằm lên cái bàn đấy sao mẹ đau thế, chỉ muốn nằm nghiêng mà bác sỹ thì cứ bắt nằm ngửa. Bố và bà ngoại gọi điện vào liên tục, mẹ chỉ biết rên rỉ: đau quá, đau quá.

Nằm mãi, nằm mãi... Bỗng cái monitor kêu loạn lên. Mẹ sợ quá gọi bác sỹ, sao lại thế ạ? Mẹ thì lo muốn chết mà ông ý thì cứ dửng dưng, bên ngoài bao nhiêu bà mẹ nghe tiếng máy kêu đang ngó đầu vào nhìn mẹ ... Rồi bác sỹ cho mẹ thở oxy.

Một lúc sau, 1 bác sỹ (không phải ông trẻ trẻ theo dõi cho mẹ từ lúc đầu, ông ý đi ăn cơm trưa rồi) bảo: Thư phải mổ thôi, thai quá ngày rồi, tim thai không ổn định. Mẹ luống cuống, lắp bắp: vâng vâng. Đang hoang mang lắm thì 1 bà y tá đi đến: phải mổ thôi em nhé. Không mổ thì sau này con em 2 năm 1 lớp. Bố bà ý chứ. Lúc này bà ý nói thế thì bố ai chả mổ. Rồi họ tiêm cái gì vào đùi mẹ ý. Mẹ thấy sợ nhưng 'khôn' đột xuất: chị ơi cho em đi vệ sinh (chả là lúc vào nhìn thấy cái wc ở gần cửa). Ai ngờ bà y tá đẩy 1 cái chậu (chắc thế) xuống dưới giường mẹ nằm: em cứ đi vào đấy. Mà mẹ có 'đi' được đâu.

Nằm một lúc nữa bác sỹ bảo ra đưa đồ đạc cho người nhà đi rồi vào mổ. Mẹ mặt mày xanh lét chạy ra gần cửa sổ khu đẻ. "Anh ơi, anh ơi..." Mẹ gọi bố mà bố chẳng nhận ra mẹ (chắc trông kinh quá, từ mặt mũi cho đến cái váy đùm đụp chùm cả chân). Mấy người phải nhắc bố: kìa kìa... thì bố mới nhìn ra mẹ. Mẹ chỉ kịp nghe bố nói: ôi giời ơi (cảm nhận rõ giọng bố ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ trong bộ dạng này, và cả xót ruột nữa, bố nhể?). Rồi lại chạy vào luôn.

Chả hiểu do lạnh hay do run sợ mà vào phòng mổ mẹ run bần bật. Bác sỹ, y tá lại hò nhau: bệnh nhân run quá, không thấy được ven. Thế là nào điều hoà, nào đèn ... được bật hết cả lên. Chưa kịp định thần để hết run thì mẹ bị 'chọc' 1 lúc 3 phát. Cái vết ở cổ tay thì cả tháng sau vẫn thấy vẩy, cái vết gây tê màng cứng thì giờ thỉ thoảng vẫn đau, còn cái vết ở dưới thì khỏi nói rồi, chết lặng đi ý chứ. Mẹ kêu á, mẹ còn cảm thấy tiếng kêu đầy đau đớn nữa là người khác. Từ bé đến giờ chả biết đến viên kháng sinh là gì, thế mà bị một 'cú' thế này. Nghĩ lại mẹ thấy khâm phục mẹ lắm. Lúc đó đồng hồ chỉ 3h chiều.

Đang mơ màng thì nghe tiếng khóc: eeee. Mẹ chưa hiểu mô tê gì thì chị y tá đã đứng cạnh mẹ: con chị đây này, chị thơm con đi. Mẹ chỉ kịp chạm má vào má con thì chị ý đã bế con đi luôn mất rồi. Mẹ ngước nhìn đồng hồ: 3h7', ngày 23 tháng 12 năm 2008.
Mẹ được chuyển sang phòng sau đẻ.

Lại bắt đầu quan sát.
Sao cái bà bên cạnh mình cứ rên hừ hừ thế nhỉ? Rồi lại toàn tiếng nôn oẹ. Mẹ tự hàô lắm: hơ hơ, mình không làm sao, chỉ cảm giác yếu lắm thôi. Đúng là mẹ mừng quá sớm. Một lúc sau mẹ rét run, thều thào với chị y tá: cho em xin cái chăn, em lạnh quá. Bà ý bảo do tác dụng của thuốc đấy (nên chả cho mẹ cái chăn nào cả). (Về sau nhớ lại 'lý thuyết' thì mới biết là do bánh nhau bị lấy ra khỏi cơ thể).

Mẹ lại nằm im. Thấy có y tá đứng cạnh mẹ, mẹ tranh thủ hỏi: người nhà đã được gặp con chưa hả chị? Thấy chị ý bảo rồi, mẹ đỡ băn khoăn hơn khi không biết con thế nào.
Tự nhiên mẹ buồn nôn. Đấy, cứ tưởng khỏe lắm cơ, khác ngươì lắm cơ, cuối cùng thì cũng thế. Nhưng mẹ khác thật. Người ta nôn một tý teo là hết, còn mẹ nôn suốt mấy tiếng đồng hồ đến bà y tá còn bảo mẹ: ai bảo ăn cho lắm vào. Mẹ lại thều thào thanh minh: em có ăn gì đâu. Bà ý cứ lấy cái khăn đi thì mẹ lại gọi chị ơi em buồn nôn quá, năm lần bảy lượt họ phải thay khăn. Cuối cùng, chị này phải tiêm thuốc thôi, không thì cứ nôn mãi mất - bà ý nói. Thế là mẹ được bonus thêm 1 mũi tiêm vào cánh tay trước khi được chuyển về phòng nằm.
...