30 tháng 12, 2010

Ngày kỷ niệm thứ 3 trong tháng - 3 năm ngày cưới của bố mẹ!

Hôm qua là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của bố mẹ. Bố bảo người ta gọi là 'đám cưới da'. Nghe hay đấy và lạ nữa. Nhưng chắc bố mẹ già rồi nên chỉ đi loanh quanh ăn tối rồi lại quay về với sinh hoạt như mọi ngày: bố đi tập thể dục và mẹ thì ở nhà trông con. Hài dà... 3 năm buồn nhiều, vui nhiều nhưng gánh nặng kinh tế cũng nhiều. Mọi thứ chưa đâu vào đâu cả. Bố mẹ còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa, đặc biệt là cho con. Phải cố gắng và cố gắng!

23 tháng 12, 2010

Con gái tròn 2 tuổi ^_^




Con gái yêu của mẹ!

Hôm nay con đã tròn hai tuổi. Bố mẹ vui mừng lắm vì lại có thêm một cột mốc mới và đặc biệt là những tiến bộ mới của con. Bố mẹ tin rằng cùng với nỗ lực của bố mẹ và sự nhận thức ngày một tốt lên của con, con sẽ nhận ra rằng bố mẹ đang cố gắng để xây dựng một nền tảng vững chắc cho con bước vào cuộc sống.

Tròn 2 tuổi...
Con đã tự túc được trong vấn đề vệ sinh. Con có thể tự ra bô ngồi, tự kéo quần xuống và xong thì tự kéo quần lên.
Con có thể tự mình xúc ăn hết 1 bát cơm nhỏ.
Con đã bắt đầu học tiếng anh rồi. Con biết 'con khỉ' là 'măn khì', biết quả chuối là 'bờ na nờ', biết con mèo là 'két', con chó là 'đót', tay là 'hen' và khỏang 7,8 từ nữa.
Con thích nghe kể chuyện và nhìn tranh con có thể kể lại được câu chuyện chú mèo Bi Bi mà con đã nghe.
Con đã phân biệt được một số màu sắc và hình khối.
Con là con bé rất tinh ý. Bố đi làm về, con đứng đón từ cửa: 'Con chào bố ạ. Bố đi làm về muộn thế!' Với mẹ thì buổi tối đi ngủ bao giờ cũng là câu hỏi kèm theo cái nheo mắt hóm hỉnh: mẹ ơi mẹ yêu con không mẹ! - Mẹ yêu con nhất trên đời này!
Con là con bé lắm mồm. Những câu hỏi mẹ ơi mẹ làm gì đấy, mẹ ăn gì đấy, bố đâu hả mẹ, mẹ cho con đi ông ngoại à, đi em Nấm à, cái này dùng để làm gì, có ăn được không... luôn làm mẹ cũng phải liên mồm theo. Nhưng mẹ thích như thế vì mẹ nhận ra rằng mắt quan sát của con đi kèm với tư duy của con đang trên đà phát triển rất tốt.
Con thích đùa và hóm hỉnh từ cách nói năng cho đến cái nheo nheo mắt tinh nghịch.

Nhưng mà 2 tuổi...
Con sẵn sàng cáu kỉnh, đánh mẹ, vứt đồ đạc xung quanh khi có cái không theo ý mình.
Con sẽ khóc lóc ăn vạ mà không có 1 giọt nước mắt nào cho đến khi có người chú ý đến con.
Con cũng bắt đầu biết đánh trống lảng. Mẹ mắng con nhố nhăng, con mắng lại: mẹ nhố nhăng kèm theo cái cười nhăn nhở.
Con đã biết chọn người để bắt nạt, như bà nội, bà Chinh chứ không dám thế với bố mẹ.

Mới hai năm có con thôi. Nhờ con mà mẹ mạnh mẽ lên nhiều và cũng nỗ lực hơn rất nhiều. Mẹ mong con gái của mẹ ngày càng ngoan, biết nhận thức và tư duy nhiều hơn nữa và quan trọng là mạnh khỏe để bố mẹ yên tâm làm việc.

Con gái 2 tuổi của mẹ đây. Một ngày ở công viên, chụp bởi các chú ở cơ quan bố nhân dịp sinh nhật con gái!





12 tháng 12, 2010

Sinh nhật bố Béo nào

Chúc mừng sinh nhật bố nhé. Hai mẹ con chúc bố sức khỏe và ngày càng thành đạt. Không cần chúc đẹp trai vì bố mình đẹp trai sẵn rồi, hehe. Nhân ngày sinh nhật hai mẹ con cũng nhắn nhủ bố là mong bố bớt tính mắm tôm, không thì mỗi lần bố cáu thì con thì khóc mà mẹ thì cũng tê liệt cả đầu. Oài, mệt lắm cơ. Buổi tối bố vẫn đi đánh bóng nên nhà mình đã cắt bánh sinh nhật từ chiều. Ảnh hai bố con thổi nến đây.

10 tháng 12, 2010

Tèn tén ten, siêu nhân ăn vạ xuất hiện...

Dạo này Minh Anh phải gọi là siêu ăn vạ. Đòi cái gì mà không được là khóc nức khóc nở, khóc tức khóc tưởi. Sợ thế cơ chứ. Chiến lược của mẹ vẫn là mặc kệ, tự khóc tự nín, cho gào thoải mái. Nhiều lúc mẹ còn nương tay chứ phải bố Minh Anh thì còn lâu. Vừa quát tháo, vừa mặc kệ luôn. Nhưng con cũng biết đấy. Khóc một lúc không ai dỗ là bắt đầu ra dụi dụi vào mẹ, mếu máo mẹ ơi mẹ yêu con. Mẹ thương lắm nhưng mà vẫn phải nghiêm khắc. Mẹ hỏi thế con có nghe lời mẹ không, con lí nhí: có. Mẹ lại hỏi thế con có ngoan không, con cũng lí nhí: có. Mẹ bảo thế con xin lỗi mẹ đi. Thế là một siêu nhân lỳ xuất hiện, không bao giờ xin lỗi mẹ cả. Nói thế nào cũng không xin lỗi, nếu có thì ầm ừ trong cổ họng: on in ỗi ẹ. Nhiều lúc mẹ phát vào đít hay đánh vào tay rất đau. Nhưng bài này không có hiệu quả với con đâu. Càng đánh càng lỳ. Chỉ có mỗi cách là nói mẹ không yêu nữa, con đi ra cho mẹ yên, thế thì con mới sợ. Dạy con xin lỗi là khó thế đấy. Mẹ cũng chưa có cách nào cụ thể, cái này phải tùy vào tình huống thôi. Sắp đến cái tuổi mà người ta gọi là 'khủng hoảng tuổi lên 3' rồi. Mẹ càng ngày càng phải để ý đến con nhiều hơn.

25 tháng 11, 2010

Spoken by Minh Anh

Con đưa 1 cọng rau mùi cho mẹ: Mẹ ăn đi cho khỏe nhé!

Nhìn ông đánh giày ở bên đường, con chỉ tay: Mẹ ơi ông cọ giày đấy!

Nhìn ảnh cụ: Cụ ngồi đu quay. Đu quay là rất tài.

Cầm miếng bí trên tay, con bóp bóp rồi nói: Con gỡ xương. (Mẹ hay gỡ cá cho ăn mà)

Ah, bây giờ con tự xưng con là Minh, không phải là Minh Anh nữa. Mẹ ơi, Minh ngáp ngủ rồi. Mẹ ơi Minh tự xúc ăn. Minh chơi trò chơi nào. Minh nhờ tý nào... Nghe ngộ nghĩnh lắm.

24 tháng 11, 2010

Bài học về màu sắc và hình khối

Mẹ update tình hình học hành của con đây. Nói chung là con làm mẹ ngạc nhiên lắm. Không phải ngạc nhiên vì con học nhanh hay chậm, vì con nhớ hay không nhớ. Mà con làm mẹ ngạc nhiên vì thế này. Khi học màu sắc thì mẹ chú trọng đến những màu cơ bản như đen, trắng, đỏ. Thế nhưng con lại thuộc màu da cam và màu tím trước. (Hay là do mẹ hay mặc váy tím. Mỗi lần mẹ mặc cái váy ấy, Minh Anh lại bảo: màu tím, màu tím.)Khi học hình khối thì mẹ chú trọng đến hình vuông và hình tròn. Thế nhưng con lại thuộc hình ngôi sao, hình trái tim, hình quạt. Điều này làm mẹ ngạc nhiên lắm. Lạ nhỉ? Nói như vậy không có nghĩa là con không nhận biết được màu và khối cơ bản đâu, chỉ là chậm hơn thôi.
Về nhận biết số đếm thì tạm thời chưa có gì mới. Cái bảng ghép số của Minh Anh bị mất mất số 1 rồi (có khi phải mua mới). Mỗi số là 1 màu khác nhau. Con chưa thuộc hết số nhưng lại nhớ vị trí của từng số ở chỗ nào. Mẹ biết điều này là vì số 6 màu vàng, số 9 màu xanh; khi mẹ để số 9 vào số 6 thì con không cho, mà bắt mẹ để đúng vị trí số 9 ở cuối cùng. Thế nên mẹ mới suy ra là con chỉ nhớ vị trí thôi, chứ chưa thuộc được. Phải dần dần chứ, con còn chưa được hai tuổi cơ mà. Mẹ cũng không có gì phải sốt ruột cả. Chỉ đơn giản nghĩ là thay vì xem ti vi, thay vì chơi quanh quẩn thì mẹ mua đồ chơi cho con chơi. Con học được cái gì từ đấy là do con, mẹ chỉ có vai trò hướng dẫn. Hai mẹ con chơi rất vui, rất thoải mái. Và đến giờ phút này thì mẹ thấy cũng hiệu quả đấy chứ.

22 tháng 11, 2010

Con bé lắm mồm nhất trên đời!

Tình hình là rất tình hình. Cái mồm Minh Anh dạo này nó hoạt động hết công suất, từ lúc đi học về cho đến lúc con nhắm mắt đi ngủ. Nói nhiều khủng khiếp, hỏi thì cũng thôi rồi là hỏi. Nhiều lúc bố còn phát cáu vì muốn nghỉ ngơi mà con thì cứ léo nhéo bên tai. Chỉ có mẹ là chịu khó 'hùa' theo con thôi. Thì phải có người nói chuyện với con chứ.

Có mỗi vụ đi ngủ thôi mà con sẽ thế này:
Con: Mẹ ơi Minh Anh ngáp ngủ rồi. Ăn sữa rồi đi ngủ thôi!
Me: mẹ pha sữa nhé. (Uống sữa, đánh răng xong xuôi)
Con: Mẹ tắt ti vi đi.
Mẹ: Ừ, mẹ tắt nhé. Ti vi cũng đi ngủ thôi.
Con: Mẹ ơi gối của con đâu?
Mẹ: Gối đây!
Con: Gối ôm đâu rồi?
Mẹ: Gối ôm đây.
Con: Chăn của Minh Anh. Mẹ đắp chăn cho Minh Anh đi nào!
Mẹ: con nằm xuống để mẹ đắp cho con nhé.
Con: mẹ ềnh xuống.Con ềnh tay mẹ nào!
Mẹ nằm xuống cạnh con.
Con: Tý của Minh Anh! (Hai cái tay lần lần áo mẹ)
Nằm được hai phút, thì: Mẹ dậy ra. Mẹ ru con đi! Mẹ bế con!
Mẹ bế con lên, hai cái tay lại lần lần: tý của con!
Được hai phút thì lại: Mẹ ềnh xuống.
Mẹ kiên nhẫn nằm xuống, con lại bắt đầu: Mẹ hát con cò bé bé đi!
Mẹ hát nhỏ nhỏ cho con nghe.
Con: Mẹ xoa lưng cho con!
Mẹ vừa hát vừa xoa xoa, gãi gãi cái lưng.
Hic, khoảng nửa tiếng như thế thì nàng ý mới bắt đầu lim dim ngủ. Mẹ cũng đờ đẫn cả người. Dạo này cái quy trình này nó chuẩn lắm, con thực hiện đủ không thiếu bước nào cả đâu. Được cái là con 'yêu cầu' rất rõ ràng, không có mè nheo đâu. Muốn cái gì là nói cái đấy, mẹ cũng dễ dàng đáp ứng hơn. Nhiều lúc chỉ bực mình vì con không ngủ nhanh như trước là 5-10 phút, giờ cứ phải 30 phút lăn lộn thì mới bắt đầu ngủ. Có lúc muốn cáu lắm ý, nhưng mà cứ phải tự nhủ: sắp ngủ rồi, sắp ngủ rồi, mình mà cáu nó lại tỉnh mất. Kiềm chế cao độ!

Cái mồm Minh Anh đúng là nó như tép nhảy ý. Không ngừng nghỉ tý nào trừ lúc ngủ.Hôm qua đi taxi, mẹ con mình nói chuyện thế này:
Mẹ hỏi: Con tên là gì?
Con: Con tên là Minh Anh.
Mẹ hỏi tiếp: thế trường con tên là gì?
Con: Bi Anh Tanh (Baby Einstein)
Mẹ: bố con tên là gì?
Con: bố tên là Béo.
Mẹ: mẹ con tên là gì?
Con: mẹ tên là Thư thối.
Mẹ: nhà con ở đâu?
Con: nhà con ở Hoàng Cầu?
Đấy, trả lời đâu ra đấy. Mà mẹ không mớm cho tý nào đâu đấy nhé. Là con tự nhớ và nói chuyện với mẹ như người nhớn ý. Yêu thế không biết.

Mai con gái mẹ được 23 tháng rồi. Sắp 2 tuổi rồi đấy. Mẹ mong con hay ăn chóng lớn, ít ốm thôi. Mẹ con mình cùng phải phấn đấu cho tương lai sắp tới chứ! :)

8 tháng 11, 2010

Đi công viên Thống Nhất nào!

Hiếm hoi mới được buổi bố cho cả hai mẹ con đi chơi. Mẹ phải tranh thủ ngay. Điểm đến lúc đầu là Vincom, nhưng trên đường đi vì thích có nắng nên nhà mình dừng chân ở công viên gần hồ Thuyền Quang.
Bước chân vào công viêm, hớn hở thế này đây

Bố đẹp trai nào...

Ảnh này chụp lúc con đang nhìn đài phun nước.

Đài phun nước đây. Cái này mẹ chụp lúc con quay ra mất rồi.

Bố dắt tay đi nhé

Bố cõng trên lưng này

Con chọn con tò he nào? Bố bảo may quá, nó bỏ qua mấy hình siêu nhân với bò tót để
chọn hoa hồng -> vẫn là con gái!

Thích thú khám phá bông hoa hồng

Mẹ bảo cười đi, thế là cười thế này

Bố không biết chụp ảnh, lại còn đổ cho người thế nào thì ra ảnh thế đấy. Cái duy nhất khả dĩ của mẹ con mình đây


Minh Anh không thích chơi trò chơi nào cả mà chỉ chạy loanh quanh thôi. Cái gây ấn tượng với Minh Anh là đài phun nước, con cứ đứng nhìn mãi rồi lặp đi lặp lại 'phun nước, phun nước'. Đấy, chủ nhật nào bố cũng đưa mẹ con mình đi 1,2 tiếng thế này có phải thích không. Con được giao tiếp với thiên nhiên, tiếp xúc với nhiều người. Lại còn vận động chân tay nữa chứ. Bao nhiêu cái lợi mà bố không biết (có biết nhưng mà nhười, chỉ thích chơi điện tử thôi). Hehe, tuần sau lại vận động bố đi tiếp.

4 tháng 11, 2010

Bà ngoại lại đi rồi!

Bà bay tối qua. Mẹ không đưa bà ra sân bay được vì muộn quá. Lúc đó chưa buồn, tối về ngủ cũng chưa buồn. Nhưng sáng nay sao buồn thế. Sẽ không còn cái cảm giác vội vội vàng vàng về sớm từ 3h chiều với bà và con. Cũng sẽ không còn những buổi tối bà rửa bát, mẹ lau nhà, giặt giũ. Rồi những lúc ba bà cháu mẹ con chụm đầu cười đùa rung cả nhà. Biết bao giờ mới có được. Nghĩ nhiều lại thấy thương bà, thương ông. Mỗi người 1 ngả, chả ai được gần con gần cháu. Lúc nào cũng trong tâm trạng thấp thỏm, chờ mong, cô đơn, trống trải. Nhiều khi mẹ cứ tự hỏi: liệu có sai lầm ...?

2 tháng 11, 2010

Bà ngoại về và Minh Anh 11kg!

Hai bà cháu đây

Ăn uống ngày bà đi. Ngồi cạnh là em Mía đấy!

Con đứng trước bàn thờ, chắp tay thế này, rồi vái ....

Ba bà cháu mẹ con ở cái phòng này...

Đấy, không có kinh nghiệm nuôi con là khổ thế đấy. Lần trước bà về con lên 1 kg. Lần này bà về con cũng lên 1kg, mà chỉ ở với bà có 3 tuần thôi. Thế mới biết mẹ vụng về quá! Bà không về có khi mãi con chả vượt được mốc 10kg mất. Chỉ có 3 tuần thôi mà con thay đổi rất nhiều. Con nói năng, lý luận như 'ngưới nhớn' ý. Mà mới chỉ 22 tháng thôi. Cả nhà nghe Minh Anh này!

Trời mưa. Mẹ đi làm. Bà gọi điện cho mẹ, con dặn dò mẹ: mẹ đi cẩn thận nhé, mặc áo mưa nhé. Bà ngoại tròn mắt hỏi mẹ là con có 'mớm' cho nó ko, mẹ thì lại bảo: ơ thế con tưởng bà nói với nó thế!

Minh Anh hát thế này: Kìa chú là chú ếch con
Có hai là hai mắt tròn
Chú ngồi học bài một mình
Bên gốc đa kề vườn xoan
MUỖI QUÁ!!!! (hét toáng lên)
-> Bó tay chưa?

Mẹ gọi Minh Anh: con gái ơi, con gái à! Minh Anh gọi lại: mẹ gái ơi, mẹ gái à! -> mẹ cười lăn lộn.

Mẹ pha sữa, con đòi pha theo. Mẹ bảo xong rồi, con đóng hộp sữa đi. Con đóng vào, mẹ bảo: con giỏi quá. Con: Minh Anh giỏi cực nhuôn! -> Kakaka, mẹ phì cười.

Con nghịch mấy vỉ thuốc của mẹ. Mẹ bảo đưa đây cho mẹ. Con: không, con đang làm việc. Mẹ hỏi: con làm việc gì! Con: con làm việc thuốc. Tập trung!

Con gái mẹ rất dí dỏm nhé. Mẹ hỏi con tên gì. Con biết thừa rồi ý chứ, thuộc cả tên bố mẹ nữa. Nhưng con trả lời thế này: con tên là bố, con tên là mẹ, con tên là cụ, con tên là cái kẹo... Vừa đùa vừa cười khanh khách!

Ai nghe Minh Anh nói chuyện cũng ngạc nhiên, không phải vì con nói sõi mà vì con mới 22 tháng mà đã biết 'tư duy' rồi. Con dùng từ ngữ của con, không còn là lặp lại của người lớn nữa. Mẹ gọi con biết 'dạ', dặn dò con biết 'vâng', hỏi ý kiến thì 1 là 'có' hai là 'không' rất dứt khoát. Trộm vía con gái lắm.

Kế hoạch dạy mặt số, màu sắc và hình khối có chút gián đoạn vì mẹ con mình về ở với bà, không mang đồ chơi theo được. Nhưng cơ bản là con đã biết được màu đỏ, hình vuông và số 1 (nhưng chưa sõi lắm). À, con còn đếm được đến 20 nữa chứ.

Con sắp 2 tuổi rồi, giai đoạn quan trọng lắm đây. Mẹ đang lên kế hoạch sắp xếp cái phòng mình thế nào để kê cho con 1 cái bàn xinh xinh, 1 cái ghế xinh xinh để con học. Hài dà... Liệu có sớm quá không nhỉ? Hay là mẹ tham vọng quá? Mẹ không biết nữa nhưng mà mẹ thấy hào hứng lắm. Dạy con là công việc quan trọng và yêu thích nhất trên đời, nhất là khi nhìn thấy con cứng cáp và lớn lên từng ngày. Yêu con vô cùng!

22 tháng 10, 2010

Hướng về miền Trung!


Miền Trung bão lũ liên miên, thiên nhiên khắc nghiệt quá, tàn phá nhà cửa và vắt sức con người đến kiệt quệ.
Mẹ đã soạn ra được một ít quần áo, phân loại ra 3 túi, của nam, của nữ và trẻ con. Gói gói gém gém, mẹ đem hết đến công ty để gửi về miền Trung. Ở trong phòng, mẹ vận động mọi người đóng quỹ rồi gửi đi. Khách hàng VIP cũng đã tự hò nhau đóng góp tiền và hiện vật. Hàng ngày ngồi với họ, sao thấy có lúc họ ghê ghớm đáng sợ, nhưng sao đến giờ phút này, cầm tiền và những túi quần áo họ gửi, mẹ lại thấy rưng rưng nghẹn ngào. Những lúc thế này mới cảm nhận được tình người mà có khi trong cuộc sống thường nhật bon chen, mình không nhận ra được.
Mẹ thấy thương quá những bà già, con trẻ trong nước lũ. Thương cả cặp vợ chồng đóng cây chuối thành bè để đón dâu... Hy vọng chút quà ít ỏi này sẽ giúp được bà con trong lúc khó khăn.

24 tháng 9, 2010

HSBC Sport Day

7h sáng nhà mình đã xuất phát rồi. Minh Anh được đi ăn phở cùng bố mẹ và chú Hoàng béo. Sau đó mọi người lên taxi cùng đến Ciputra.


Nhìn con này, giống hệt thằng cu nhé!


Các hoạt động của Minh Anh này. Đá bóng nhé! (Thực ra là quả bóng chuyền của các chú hihi)


Đá bóng một lúc thì lên khán đài ngồi theo dõi bố ở dưới sân!


Trong lúc bố đá bóng mẹ đưa Minh Anh lên tầng 2 ngồi chơi với các bạn cho đỡ nóng. Đầu tiên là vẽ này. Nhìn cái tay cầm bút của con kìa. Chuẩn không!


Vẽ chán lại ra chơi xếp hình nhé. Con tranh nhau với bạn Su Su!Mà ai thắng thì biết rồi đấy :D


Để lại món xếp hình cho Su Su, mẹ bế Minh Anh ra góc nhà, chơi trò này! Chơi chán con còn được đi xem xiếc, xem chiếu phim hoạt hình.


Đến hơn 11h, bỏ lại bộ phim Kungfu Panda, hai mẹ con rong ruổi đến nhà ăn. Trong lúc đợi mẹ lấy đồ ăn, con gặm bánh mỳ nhé.


Ăn xong cả nhà mình về nhà ông ngoại ngủ 1 giấc đến tận 4h chiều mới dậy. Phù phù, mệt phở râu nhưng lại rất vui. Không ngờ HSBC Sport Day lại vui thế này, hoạt động cho staff và family đầy đủ cả. Năm trước Minh Anh đi mẹ còn phải bế trên tay thì năm nay đã chạy ầm ầm rồi. Năm sau bố còn làm HSBC mẹ con mình lại được đi nữa. Hihi...

21 tháng 9, 2010

Trung thu sớm ở trường Minh Anh!

Thứ sáu 17.9, trường MA tổ chức trung thu. Con ở lại trường luôn, đến tầm 7h thì bố mẹ đến nơi. Trường tổ chức khá vui, nhiều đồ chơi, bánh kẹo. Các bạn còn biểu diễn các tiết mục hát, đọc thơ và chơi trò chơi nữa. Theo lịch là MA có 1 tiết mục là đọc 1 bài thơ, chính là bài 'Mẹ đi làm' đấy. Nhưng đến lúc quan trọng thì con nhìn thấy mẹ, thế là đòi theo mẹ luôn, nhất định không đọc thơ nữa. Tiếc quá.

Mẹ rất mừng. Mẹ gặp 5 cô ở trường, câu đầu tiên tất cả 5 cô nói với mẹ đều là: chị ơi Minh Anh nói giỏi lắm và thuộc thơ nhanh lắm. Các cô còn khen con thông minh nữa. Hihi, mẹ vui mừng lắm và tự hào về con gái vô cùng. Mẹ cũng dặn thêm các cô là ở nhà cháu đang học đếm từ 11 đến 15, học phân biệt màu đen màu đỏ và phân biệt hình tròn và hình vuông, nhờ các cô tiếp sức cùng mẹ.

Ảnh của con đây.
Chơi trò chơi trước khi bắt đầu chương trình. Đu quay này ...


Bập bênh này ...


Lái ô tô này...


Cầu trượt này ... Con trượt xuống rồi lại trèo ngược lên, không thèm quay ra đằng sau đi cầu thang. Bố bị quả choáng váng trước màn trình diễn này của con, cứ ra ôm ôm rồi đỡ đỡ. Mẹ bảo lui ra, không cần. Hehe bình thường thôi mà. Mọi ngày mẹ dẫn con đi chơi chả bao giờ mẹ bế con lên cầu trượt hay xích đu hay bất cứ trò chơi nào cả. Con phải tự mình tìm cách leo lên hết, mẹ chỉ đứng cạnh, gọi là có hỗ trợ thôi.


Và thay váy để trình diễn bài hát "Rước đèn ông sao' cùng các bạn


Bố rủ cả Bi Bo và Bảo Tiên đến chơi này. Bi Bo cũng thích chí reo rò chạy nhảy làm mẹ Giang mệt bở hơi tai. Hehe...


Nhìn mặt cau có kìa, đang nói chuyện gì không biết.


Bố ăn kẹo không? Cái kẹo mút to thế mà con vừa chơi vừa mút hết được đấy.


Nhảy vào cùng Bi (hay Bo nhỉ?) mà bạn quay đi kìa ...


Mút kẹo ghê chưa kìa ...


Hai cái đầu trọc này. Haha. Tưởng MA có quả đầu 'độc', hóa ra Bảo Tiên cũng có.

13 tháng 9, 2010

Mẹ yêu Minh Anh vô cùng!

Huhuhu, mẹ muốn khóc quá vì xúc động và tự hào.
Tối nay hai mẹ con lại nằm ôm nhau ngủ. Minh Anh lăn lộn khắp giường, cười đùa khanh khách vì chưa buồn ngủ lắm. Tự nhiên Minh Anh ôm má mẹ rồi đọc thế này:

"Mẹ đi làm, từ sáng sớm
Dậy thổi cơm, mua thịt cá
Em kề má, được mẹ yêu
Mẹ ơi mẹ, con yêu mẹ lắm"

Mẹ nghe chưa rõ bảo con đọc lại đi, Minh Anh đọc lại lần nữa, rồi lần nữa cho mẹ nghe. Huhu mẹ xúc động và hạnh phúc ngây ngất. Tự hào về con gái quá. Sau khi đọc xong thì con thơm mẹ, vừa thơm lần lượt vừa nói: trán, đầu, cằm, mắt này, mắt kia, má này, má kia, tai naỳ, tai kia, mũi, môi.

Minh Anh vừa ngủ, mẹ phải dậy để ghi lại ngay những cảm xúc này. Thật không thể nào hạnh phúc hơn. Mẹ yêu con vô cùng!

10 tháng 9, 2010

Minh Anh có em!


Nhìn thấy em bé mà mẹ mừng rơi nước mắt ý chứ. Phải nói là cả nhà mong mỏi và lo lắng thành viên nhí này từ hồi biết dì có bầu. Cuối cùng trời phật đã phù hộ để dì mẹ tròn con vuông. 5 giờ sáng dì vào viện. 7h15 cho Minh Anh đi học xong mẹ cũng phi vào đấy luôn với chú Tú. Vào được mấy phút thì thấy y tá bế em bé ra. Em bé Nguyễn Ngân Thương, sinh vào 7h25' ngày 9.9.2010.

Cả nhà chào đón em với niềm vui và hạnh phúc. Mong em hay ăn chóng nhớn, ngoan ngoãn và xinh đẹp :x!

7 tháng 9, 2010

Vấn đề về ngôn ngữ

Vấn đề lớn đây. 1 tuần nay Minh Anh nói lắp, lập bập mãi không nổi 1 câu. Thế có chết không cơ chứ. Trắng trẻo xinh gái thế kia mà nói lắp thì còn gì là con gái của mẹ nữa chứ. Bây giờ cả nhà phải chung sức để sửa cho con.
Con nói thế này: mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ... mẹ cho em Minh Anh ăn cơm. Mãi không thành câu, nghe sốt cả ruột. Thế là mẹ phải bảo: con nói lại đi. Mẹ ơi, cho con ăn cơm. Minh Anh sẽ nhắc lại và bao giờ cũng phải gọi 'mẹ ơi' trước để con còn từ từ nói.

Đây là bài viết mẹ search trên mạng về nói lắp ở trẻ lên 2. Lưu lại đây để còn tham khảo.

"Nói lắp là hiện tượng bị lặp lại từ (cụm từ) khi các bé phát âm. Phần lớn các bé nói lắp đều hiểu mình muốn nói gì nhưng lại khó khăn trong diễn đạt. Các bé trong giai đoạn học nói (2-4 tuổi) thường mắc tật này hơn cả. Một số trường hợp ít, bé bắt đầu bị nói ắp ở tuổi lên 5.

Nguyên nhân là do các bé nôn nóng muốn trình bày ý kiến hoặc bé vẫn chưa đủ vốn từ vựng để diễn đạt. Nói lắp cũng có liên quan đến tiền sử gia đình của các bé: Nếu anh (chị) hoặc một người thân trong gia đình bị nói lắp, bé có thể dễ dàng bắt chước theo tật này. Do đó, tật nói lắp rất thường gặp ở các bé, với từng mức độ nhiều - ít khác nhau.

Theo thống kê, khoảng 5% các bé mắc chứng nói lắp trong vòng vài tháng liên tục hoặc thỉnh thoảng lại bị tái phát tật nói lắp. Khoảng 80% các bé nói lắp sẽ tự nhiên "khỏi bệnh" khi bé lớn hơn.

Tham khảo cách xử trí như sau:
Hãy kiên nhẫn lắng nghe những gì bé nói, không phải cách diễn đạt của bé. Để bé hoàn thành lại câu vừa bị nói lắp. Đồng thời, bạn nên chăm chú vào bé khi lắng nghe bé nói. Tránh nói thay bé.

Sau khi bé đã nói hết, hãy nhắc lại thật chậm câu của bé; chẳng hạn, nếu bé nói: "Con, con nhìn thấy con mèo" thì bạn có thể nhấn mạnh lại đơn giản: "À, con thấy con mèo à. Con mèo thật đẹp". Hãy đợi một vài giây trước khi đáp lại bé vì điều này giúp bé bình tĩnh, tự tin với phần trả lời của mình.

Ở tuổi lên 2, bé muốn giao tiếp nhiều nhưng vì từ vựng và cú pháp có hạn nên khiến giao tiếp không trôi chảy. Đôi khi, cha mẹ nhẫm điều này với bé nói lắp nhưng chính sự lóng ngóng này sẽ giúp kỹ năng ngôn ngữ được cải thiện. Trường hợp này, bạn có thể chờ bé lớn hơn (năm sau) khi khả năng ăn nói tốt lên. Ngược lại, nếu bé vẫn nói lắp, cần kiêm tra xem nói lắp ở bé có phải mạn tính không. Nếu nói lắp là mạn tính, các trị liệu từ chuyên gia ngôn ngữ sẽ giúp ích cho bé."

Còn vấn đề khác rất nan giải. Sau khi được bà nội huấn luyện đánh cô, tát cô rồi đánh chừa ông nội thì bây giờ con đầu gấu với tất cả mọi người. Con có thể giang tay tát bốp vào mặt bố mẹ, giơ chân đá mọi người. Con còn coi đó là bình thường và là đùa vui (vì bà dạy thế mà). Bố mẹ mà quát thì con sẽ òa khóc ngay vì tủi thân và không hiểu tại sao. Bố Minh Anh lúc đầu còn hùa theo bảo con cắn cô, đánh cô nhưng sau khi bị con phang cái đàn vào giữa mặt thì đã nhận ra vấn đề rồi đấy. Nhắc đến chuyện này là mẹ lại giận run người. Chả hiểu sao mẹ rất nghiêm túc trong việc dạy con mà bố thì lại coi đó là những cái bình thường được. Bây giờ có phải cứ dạy những cái đao to búa lớn mới là dạy đâu. Chỉ cần dạy con tình cảm, thay vì đành vì tát thì âu yếm, vuốt má đã là tốt lắm rồi. Nhưng bây giờ làm thế nào để sửa cho con mới là chuyện khó. Mẹ suy nghĩ mấy ngày liền rồi. Tạm thời là chơi bài lờ đi, không cổ vũ. Con đánh rồi đá cũng được, mẹ không quát, không phản ứng mà chỉ lờ đi giả vờ xem ti vi hoặc làm gì khác thôi. Kệ con đánh chán thì tự thôi. Phải chấp nhận thế một thời gian thôi, xem thế nào rồi tính tiếp.

6 tháng 9, 2010

Những đoạn hội thoại của hai mẹ con mình!

Kỷ niệm ngày Minh Anh tròn 20 tháng là 1 trận ốm kéo dài 1 tuần của con. Con toàn sốt về đêm, sốt sình sịch, người như hòn than ý. Cứ đêm là bố mẹ lại đè Minh Anh ra uống giảm sốt. Sau 3 đêm gần như thức trắng với con thì đến lượt mẹ. Mẹ bẹp tiếp 3 ngày nữa. Con sụt 1kg, mẹ cũng lả lướt.
Nhưng bù lại thì con gái mẹ đã lớn hẳn lên rồi. Con đã nói những câu của con, chứ không còn nói lại theo mọi người nữa.

Buổi tối nằm ngủ. Minh Anh gọi mẹ: mẹ quay lại đây, ềnh tay mẹ.
Mẹ quay lại, con kéo áo mẹ lên rồi nói: Minh Anh sờ tý thôi, không mút ti nữa. (Kéo dài cái giọng)
Mẹ hỏi: Vì sao?
Minh Anh: Vì con lớn rồi.

Hai mẹ con dắt nhau đi chơi. Đang đi con dừng lại, nói: mệt quá, mỏi quá, mẹ bế.
Mẹ: mẹ không bế đâu, con tự đi đi nhé.
Minh Anh: không, mẹ bế cơ. Mỏi quá.

Mẹ đang bế, Minh Anh tụt xuống rồi nói: mẹ đau bụng lắm, không bế được đâu. Ngã đấy. (Có 1 lần mẹ đau bụng nên bảo Minh Anh thế, giờ cứ mỗi lần con không muốn bế con đều nhắc lại cái câu đấy của mẹ. Buồn cười thế cơ chứ!)

Đến bữa cơm, mẹ bảo: mẹ xúc cho con nhé!
Minh Anh: em Minh Anh xúc cơ. Thìa vẹo của em đâu rồi?

Mẹ ăn cơm, Minh Anh hỏi: mẹ làm gì đấy?
Mẹ: mẹ đang ăn cơm con ạ.
Minh Anh: mẹ ăn xong chưa?

Hai mẹ con đi chơi gặp con chó. Minh Anh chỉ con chó rồi bảo mẹ: Mẹ ơi, gâu gâu kìa. Nó cắn đấy (lấy tay sờ vào chân).
Mẹ bảo: uh, con chó đấy.
Minh Anh nhướn mắt hỏi mẹ, cái đầu gật gật: mẹ có sợ không?
Mẹ: mẹ sợ lắm. Con sợ không?
Minh Anh: Sợ lắm!

Còn nhiều lắm, mẹ sẽ viết dần. Ngoài ra con còn rất hay miêu tả sự vật sự việc quanh mình. Cái này quả thật là bõ công mẹ đã rã cả họng ra suốt ngày giải thích với miêu tả mọi thứ xung quanh cho Minh Anh nghe. Cho con đi chơi, con cứ liên mồm: mẹ ơi con thỏ kìa (quả bóng bay hình đầu con thỏ), mẹ ơi bóng kìa, mẹ ơi em bé kìa, ...

Đang ngồi ăn cơm, con đưa tay lên dụi mắt: Em Minh Anh đau mắt rồi.

Sáng ra con buồn ngủ, mẹ lôi dậy đánh răng rửa mặt, con nũng nịu: Minh Anh không rửa mặt đâu. Minh Anh không đánh răng đâu.

Con đã biết đếm rồi nhé. Biết đếm thật ý. Con cầm 5 gói cà fê, lần lượt đặt từng gói xuống rồi đếm: 1,2,3,4,5. Thế nhưng đưa bức tranh có 3 con gấu thì chưa đếm được. Hehe... Mẹ đang bắt đầu dạy Minh Anh đếm từ 11 đến 15 và dạy mặt số rồi.

Mẹ cũng bắt đầu dạy Minh Anh màu sắc và hình khối nhưng con có vẻ chưa sẵn sàng lắm. Mà dạo này cũng ít thích nghe đọc truyện hơn trước.

Với việc cầm bút thì ok rồi.Con thích vẽ bằng bút bi của mẹ, bút màu mẹ mua về thì con không thích lắm. Mẹ đưa con đi tô tượng mọi người còn ngạc nhiên hỏi con đi nhiều lần rồi à vì thấy cầm bút rất chắc chắn. Mẹ cười hihi bảo cháu đi lần đầu tiên.

Trên bàn tô tượng có khoảng 10 cái lọ nhỏ nhỏ đựng màu. Con tranh giành với các bạn hết về phía mình. Quan trọng là với diện tích bàn rất bé, con có thể dùng ngón tay trỏ và ngón cái nhắp từng cái lọ, màu không sánh ra ngoài và con vẫn tìm được chỗ để đặt xuống.

Mẹ rất tự hào về Minh Anh. Mẹ nghĩ rằng mẹ đang đi đúng hướng với việc chú trọng phát triển các giác quan và đôi tay cho con từ sơ sinh. Mẹ đi làm rồi thì chỉ còn buổi tối để dạy con nhưng bù lại ở lớp con cũng học được rất nhiều. Mẹ vẫn muốn nhắc lại rằng nuôi con quả thật là một công việc thú vị và nhiều cảm xúc nhất trên đời. Nhưng cũng nhiều lo lắng nhất trên đời nữa. Bố mẹ sẽ còn phải cố gắng rất nhiều!!!

17 tháng 8, 2010

Ảnh 19 tháng đây!

Con bé 10kg của mẹ đây. Còi dí còi din. Nhưng con rất bạo dạn nhé, không lạ ai đâu. Con cười rất tươi và điệu bộ thì buồn cười lắm. Nhìn mà không yêu mới lạ chứ :x