26 tháng 3, 2012

Giai đoạn 'vì sao' bắt đầu

Ba ngày gần đây, Minh Anh bắt đầu bước sang một giai đoạn mới. Buồn cười thật, mẹ cảm nhận các giai đoạn của Minh Anh rõ nét lắm nhé. Con bắt đầu sang giai đoạn tìm tòi, sáng tạo và luôn mồm với các câu hỏi vì sao.
Một buổi tối, con nằm lên người mẹ rồi bắt đầu câu chuyện thế này:
- Con tôm có chân không hả mẹ?
- Có con ạ. Con tôm có nhiều cái chân lắm. Nó dùng chân bơi bơi trong nước ý.
- Vì sao con tôm lại bơi trong nước hả mẹ? (Lúc nào cũng 'hả mẹ' ở cuối câu hỏi, nghe yêu lắm)
- Vì nó giống con cá con ạ?
- Thế con cá có chân không mẹ?
- Không con ạ. Con cá bơi bằng vây.
- Vì sao con cá bơi bằng vây hả mẹ?
- Vì nó sống dưới nước mà con. Nó còn thở bằng mang nữa. (Mẹ bắt đầu loạn chưởng nên đánh lạc hướng)
- Thế nó có mũi không mà nó thở bằng mang hả mẹ?
- Nó có mũi nhưng vì nó ở dưới nước nên phải thở bằng mang. Bla bla...
Phù phù, trả lời con toàn phải đánh trống lảng thôi. Mẹ phải đi mua cẩm nang các câu hỏi vì sao mất thôi.

Lại còn thế này nữa. Tối mẹ cho con nghe 1 bài hát mà cậu bé mồ côi Uudam hát. Con ngồi cạnh mẹ rồi bắt đầu hỏi:
- Sao con nghe buồn thế? Bài này có phải là bài hát buồn không hả mẹ.
- (Mẹ ngạc nhiên vì con cảm nhạc chuẩn quá) Đúng rồi con ạ. Bài này buồn lắm vì bố mẹ bạn ý mất rồi.
- Vì sao bố mẹ bạn ý mất hả mẹ?
- Vì bố mẹ bạn ý bị tai nạn ô tô.
- Vì sao bố mẹ bạn ý KHÔNG CẨN THẬN để bị tai nạn ô tô thế mẹ?
- VÌ bố mẹ bạn ý ngồi trong xe mà không nhìn được ra ngoài.
- Vì sao bố mẹ bạn ý không nhìn được ra ngoài?
- Bla bla bla...

Hôm chủ nhật, trước khi đi cầu siêu cho ông mẹ cũng nói chuyện với con.
- Vì sao lại đi cầu siêu cho ông hả mẹ? Cầu siêu để ông quay lại với mình hả mẹ?
- Vì ông mất rồi, ông phải về ở với các cụ.
- Vì sao ông mất rồi hả mẹ?
- Vì ông già rồi mà con.
- Vì sao ông lại già hả mẹ?
- Vì ông sống qua nhiều năm tháng rồi con ạ.
- Vì sao ông lại sống qua nhiều năm tháng?
- Chính vì thế nên ông mới mất mà con.
- Bla bla bla...

Con gái tôi đấy. Mẹ cứ phải động não lắm ý.
Mấy ngày nay con quay lại chơi bộ pattern block này. Lần đầu tiên con tự xếp nhé. Đây là hai ngôi nhà, nhà bên trái là của con, bên phải là của bạn Dế. Hai nhà có 2 cái chân màu xanh lục ý, còn bên cạnh là cái cây xanh. Con 'diễn giải' với mẹ như thế. Bắt đầu quá trình sáng tạo rồi đây. Phải nói rằng mẹ cứ mừng rơi nước mắt ý. Xúc động vô cùng trước mỗi tiến bộ của con yêu.

Còn đây là cây thông

Đang chơi thì chợt nhớ ra ở lớp, thế là ngồi thế này rồi bảo mẹ: con ngồi thiền giống ở lớp. Mẹ cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt ý.

Rồi ôm cả đồ chơi để 'thiền' này :D (không biết trong đầu có gì 'rối bời' như người lớn mà phải thiền :D)

Yêu con thật đấy. Nhiều đêm nằm nhìn con ngủ, mẹ cứ thầm hỏi: tại sao mẹ lại có đứa con gái đáng yêu, tình cảm mà lại tinh tế thế này cơ chứ :x

23 tháng 3, 2012

Kết quả là đây

Nhìn con gái yêu tự ăn uống mà mẹ mừng lắm. Con ngồi bàn ăn cùng cả nhà, dùng đũa gắp những gì con thích ăn. Một bữa ăn của con phải kéo dài gần 1 tiếng cơ và mẹ vẫn phải nhắc liên hồi. Nhưng chả sao cả, quan trọng là con tự ăn và ăn những gì con thích. Mẹ đã vượt qua mọi khó chịu, thậm chí mỉa mai vì muốn dạy con tự lập để có được thành quả như thế này. Nhưng chẳng sao cả. Cuối cùng thì con cũng làm được những việc con có thể mà không cần phải ai giúp đỡ. Hình thành ý thức là điều quan trọng hơn hết. Mẹ thi thoảng lại xem lại cái đĩa ghi chương trình Dạy con tự lập mà mẹ tham gia để có thêm quyết tâm và tự điều chỉnh lại mình.




Mấy hôm trước, mẹ đánh con 1 trận rất đau. Đánh con xong mẹ ôm con khóc. Cũng chỉ vì con hư quá, ăn uống không tập trung. Từ sau hôm đó, con nghe lời mẹ hơn. Mẹ buồn hay khóc là con cũng khóc rồi gọi mẹ ơi rất xót xa. Con cũng sợ mẹ buồn nữa. Nhưng để làm được mẹ vui thì con vẫn chưa biết đâu :) Con gái mẹ cũng lớn hơn nhiều rồi và rất hiểu chuyện. Trộm vía con lắm.
Tối hai mẹ con chơi xếp hình này.



Con tự xem hình và xếp được đấy. Hình nào khó thì mẹ lại hướng dẫn. Dạo này lại thấy con ít đồ chơi rồi. Lại chuẩn bị công cuộc update đồ chơi cho con thôi :)

12 tháng 3, 2012

Ông nội mất

Mẹ đặt bút lên đặt bút xuống không biết bao nhiêu lần để có thể viết về điều này nhưng cứ cảm giác trong lòng chưa đủ bình tâm để viết. Đây là một biến cố lớn với gia đình mình :( Hôm nay mẹ cố gắng viết được vài dòng để nhớ đến ông và con cũng ghi nhớ ngày này. Ông mất ngày 20/2 (tức 29 tháng giêng), thọ 68 tuổi. Nhanh quá, thế là cũng sắp đc 1 tháng rồi. Ông đã bị tai biến 1 lần rồi và lần này thì không qua khỏi.

Vậy là đã hết một kiếp người, sướng cũng đã qua mà khổ cũng không còn nữa. Mẹ cứ văng vẳng câu nói đó trong đầu và nỗi xót xa khi phòng ông ở cạnh phòng mình, giờ đây trống vắng. Ông nội yêu con theo cách của ông, thích nấu cho con ăn những món mà ông thích như đậu rán, trứng luộc và các món cá. Con cũng thích ngồi lòng ông, hai ông cháu cùng xem ti vi, mặc dù những dịp này cũng ít vì ông hay ngồi ở tầng 2 mà phòng mình tầng 4. Ông mua cho con đồ chơi xe tăng, xe ôtô, thi thoảng là sữa đậu nành và các loại bánh. Mẹ nghĩ ông cũng muốn chăm sóc mọi người, theo cách riêng của ông.

Giờ ông không còn nữa. Nhà cửa vắng giờ lại vắng hơn.

Lạy trời mong cho linh hồn ông được siêu thoát!