16 tháng 4, 2012

Lần đầu tiên đi chợ

Tình hình là thế này. Hôm thứ 7, trên đường đèo con đến thăm ông ngoại, mẹ nghĩ về câu chuyện trên TV, kể về em bé 3 tuổi tự đi siêu thị. Mẹ chợt nghĩ: hay là thử Minh Anh. Mẹ rào trước: con ơi thế bây giờ mẹ đưa tiền, con có tự đi mua sữa được không? Con trả lời ngay: được chứ.

Gửi xe xong, mẹ liều đưa cho con tờ 200k vì không đổi được tiền lẻ. Mẹ không quên dặn con là nhớ lấy tiền trả lại con nhé, mẹ sẽ đứng đợi ở cầu thang. Cái cô trông xe hỏi mẹ: bao nhiêu tuổi rồi mà mẹ đã sai đi chợ. Mẹ ngập ngừng lắm: gần 3 tuổi rưỡi rồi. Lần đầu mẹ cháu thử xem sao.

Mẹ đứng lại. Nhìn dáng con be bé xinh xinh, cái chân vẫn như 'xoắn quẩy' mẹ đã thấy xúc động lắm rồi. Cửa hàng sữa cách đó có mấy trăm mét thôi, con bước đi mà không quay lại nhìn mẹ tý nào. Đợi con đi hẳn vào cửa hàng, mẹ đi vội đến xem sao.

Mẹ chỉ đứng ngoài nhìn thôi. Con xà vào chỗ đồ chơi vài giây, sau đó ra chỗ để sữa. Con nói gì đó với chú bán hàng ý, thấy chú cầm ra 1 vỉ con bò (mẹ dặn là mua TH nhưng con thích con bò hơn). Con cầm ra quầy thanh toán, 1 tay đưa thẳng tờ 200k cho chú bán hàng. Chú ý phải cúi hẳn người xuống mới cầm được tờ tiền. Ôi con gái tôi, lớn rồi, lớn thật rồi. Mẹ đã rưng rưng lắm rồi ý nhưng vẫn cố nhìn tiếp. Con trả tiền xong định đi thì chú bán hàng gọi bé ơi còn tiền trả lại. Chú ý nhét tiền vào túi nilong đựng sữa cho con xách (lúc đó chú ý mới nhìn thấy mẹ).

Con quay ra, nhìn thấy mẹ: con mua được sữa rồi mẹ ạ. Vẻ mặt ngượng ngiụ lắm nhưng ánh mắt đầy tự hào. Mẹ yêu con quá, xúc động quá ý, nên rơm rớm nước mắt. Con thò ngón tay bé xíu vào lau nước mắt cho mẹ.

Hu hu, trước mỗi bước phát triển của con, mẹ xúc động vô cùng. Lần này như đánh dấu một bước phát triển 'lớn' của con ý. Tự đi mua hàng được mới sợ chứ. Lại còn biết trao đổi với người bán hàng rồi giơ cái tay nhỏ xíu lên 'thanh toán' - con thích dùng từ này vì nghe nó quan trọng :D

Yêu con lắm ý, viết đến giờ này mà vẫn còn xúc động như chuyện mới xảy ra.

11 tháng 4, 2012

Minh Anh thối

Hôm qua con chơi đồ chơi xong mà không chịu dọn dẹp. Bố mắng cho nhưng vẫn nhõng nhẽo lắm. Đây là đoạn hội thoại của hai bố con:

Bố nghiêm giọng: Con có dọn đồ chơi không? Con có biết đít để làm gì không?
Con: Đít để đi tè, đít để đi ị, không phải để đánh đâu bố ạ.
Cả bố mẹ đều bất ngờ, mẹ không nhịn được cười. Bố quay sang mẹ: thế con có biết đít mẹ để làm gì không?
Con: Đít mẹ để đánh bố ạ.
Đến đó thì mẹ phá lên cười ầm ĩ. Ôi chết mất thôi với con gái tôi.

Dạo này đi học về thi thoảng mẹ cho con ra công viên cạnh trường chạy nhảy một lúc. Ảnh con đây này:


Dạo này Minh Anh ít bị quát mắng hơn trước đâm ra hay tỏ thái độ nhờn với bố mẹ, còn quay lại đánh bố mẹ nữa cơ. Bướng bỉnh lắm, nhiều khi bố cứ phải dọa roi thì mới ăn thua. Cái này mẹ đã lường được từ trước rồi, chỉ cần rời con ra là con sẽ thế mà. Con là đứa bé cá tính và tinh ý nhưng cũng là đứa ưa kỷ luật nữa. Nếu không nhất quán và thống nhất thì con sẽ nhờn ngay. Nhưng thôi, đến giờ này mẹ để cho bố Minh Anh phát huy vai trò của 'ông bố'. Mẹ chịu rồi. Trải qua quá nhiều chuyện, nhiều lúc mẹ nghi ngờ chính bản thân mình, tự ti và mệt mỏi. Giờ mẹ chỉ chăm lo cho con ăn ngủ, cố gắng để con không ốm và hướng dẫn con chơi trò chơi vì mẹ có nhiều thời gian hơn bố. Còn bố sẽ phải là người đưa ra kỷ luật với con thôi.

Tháng 4 năm nay, trời chưa nóng mà con đã nổi rôm sẩy khắp lưng rồi. Thương con thế, cứ mẩn hết cả lưng và cổ lên. Mẹ lại chuẩn bị đi mua sài đất tắm cho con. Năm ngoái mấy tháng hè, ngày nào cũng 3 mớ, đến nỗi cô bán hàng gọi con là 'công chúa sài đất' :D. Kiểu này lớn lên là da lại dữ giống mẹ thì xấu lắm, hay mụn nhọt :( Chắc phải tăng cường đồ mát thôi.

26 tháng 3, 2012

Giai đoạn 'vì sao' bắt đầu

Ba ngày gần đây, Minh Anh bắt đầu bước sang một giai đoạn mới. Buồn cười thật, mẹ cảm nhận các giai đoạn của Minh Anh rõ nét lắm nhé. Con bắt đầu sang giai đoạn tìm tòi, sáng tạo và luôn mồm với các câu hỏi vì sao.
Một buổi tối, con nằm lên người mẹ rồi bắt đầu câu chuyện thế này:
- Con tôm có chân không hả mẹ?
- Có con ạ. Con tôm có nhiều cái chân lắm. Nó dùng chân bơi bơi trong nước ý.
- Vì sao con tôm lại bơi trong nước hả mẹ? (Lúc nào cũng 'hả mẹ' ở cuối câu hỏi, nghe yêu lắm)
- Vì nó giống con cá con ạ?
- Thế con cá có chân không mẹ?
- Không con ạ. Con cá bơi bằng vây.
- Vì sao con cá bơi bằng vây hả mẹ?
- Vì nó sống dưới nước mà con. Nó còn thở bằng mang nữa. (Mẹ bắt đầu loạn chưởng nên đánh lạc hướng)
- Thế nó có mũi không mà nó thở bằng mang hả mẹ?
- Nó có mũi nhưng vì nó ở dưới nước nên phải thở bằng mang. Bla bla...
Phù phù, trả lời con toàn phải đánh trống lảng thôi. Mẹ phải đi mua cẩm nang các câu hỏi vì sao mất thôi.

Lại còn thế này nữa. Tối mẹ cho con nghe 1 bài hát mà cậu bé mồ côi Uudam hát. Con ngồi cạnh mẹ rồi bắt đầu hỏi:
- Sao con nghe buồn thế? Bài này có phải là bài hát buồn không hả mẹ.
- (Mẹ ngạc nhiên vì con cảm nhạc chuẩn quá) Đúng rồi con ạ. Bài này buồn lắm vì bố mẹ bạn ý mất rồi.
- Vì sao bố mẹ bạn ý mất hả mẹ?
- Vì bố mẹ bạn ý bị tai nạn ô tô.
- Vì sao bố mẹ bạn ý KHÔNG CẨN THẬN để bị tai nạn ô tô thế mẹ?
- VÌ bố mẹ bạn ý ngồi trong xe mà không nhìn được ra ngoài.
- Vì sao bố mẹ bạn ý không nhìn được ra ngoài?
- Bla bla bla...

Hôm chủ nhật, trước khi đi cầu siêu cho ông mẹ cũng nói chuyện với con.
- Vì sao lại đi cầu siêu cho ông hả mẹ? Cầu siêu để ông quay lại với mình hả mẹ?
- Vì ông mất rồi, ông phải về ở với các cụ.
- Vì sao ông mất rồi hả mẹ?
- Vì ông già rồi mà con.
- Vì sao ông lại già hả mẹ?
- Vì ông sống qua nhiều năm tháng rồi con ạ.
- Vì sao ông lại sống qua nhiều năm tháng?
- Chính vì thế nên ông mới mất mà con.
- Bla bla bla...

Con gái tôi đấy. Mẹ cứ phải động não lắm ý.
Mấy ngày nay con quay lại chơi bộ pattern block này. Lần đầu tiên con tự xếp nhé. Đây là hai ngôi nhà, nhà bên trái là của con, bên phải là của bạn Dế. Hai nhà có 2 cái chân màu xanh lục ý, còn bên cạnh là cái cây xanh. Con 'diễn giải' với mẹ như thế. Bắt đầu quá trình sáng tạo rồi đây. Phải nói rằng mẹ cứ mừng rơi nước mắt ý. Xúc động vô cùng trước mỗi tiến bộ của con yêu.

Còn đây là cây thông

Đang chơi thì chợt nhớ ra ở lớp, thế là ngồi thế này rồi bảo mẹ: con ngồi thiền giống ở lớp. Mẹ cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt ý.

Rồi ôm cả đồ chơi để 'thiền' này :D (không biết trong đầu có gì 'rối bời' như người lớn mà phải thiền :D)

Yêu con thật đấy. Nhiều đêm nằm nhìn con ngủ, mẹ cứ thầm hỏi: tại sao mẹ lại có đứa con gái đáng yêu, tình cảm mà lại tinh tế thế này cơ chứ :x

23 tháng 3, 2012

Kết quả là đây

Nhìn con gái yêu tự ăn uống mà mẹ mừng lắm. Con ngồi bàn ăn cùng cả nhà, dùng đũa gắp những gì con thích ăn. Một bữa ăn của con phải kéo dài gần 1 tiếng cơ và mẹ vẫn phải nhắc liên hồi. Nhưng chả sao cả, quan trọng là con tự ăn và ăn những gì con thích. Mẹ đã vượt qua mọi khó chịu, thậm chí mỉa mai vì muốn dạy con tự lập để có được thành quả như thế này. Nhưng chẳng sao cả. Cuối cùng thì con cũng làm được những việc con có thể mà không cần phải ai giúp đỡ. Hình thành ý thức là điều quan trọng hơn hết. Mẹ thi thoảng lại xem lại cái đĩa ghi chương trình Dạy con tự lập mà mẹ tham gia để có thêm quyết tâm và tự điều chỉnh lại mình.




Mấy hôm trước, mẹ đánh con 1 trận rất đau. Đánh con xong mẹ ôm con khóc. Cũng chỉ vì con hư quá, ăn uống không tập trung. Từ sau hôm đó, con nghe lời mẹ hơn. Mẹ buồn hay khóc là con cũng khóc rồi gọi mẹ ơi rất xót xa. Con cũng sợ mẹ buồn nữa. Nhưng để làm được mẹ vui thì con vẫn chưa biết đâu :) Con gái mẹ cũng lớn hơn nhiều rồi và rất hiểu chuyện. Trộm vía con lắm.
Tối hai mẹ con chơi xếp hình này.



Con tự xem hình và xếp được đấy. Hình nào khó thì mẹ lại hướng dẫn. Dạo này lại thấy con ít đồ chơi rồi. Lại chuẩn bị công cuộc update đồ chơi cho con thôi :)

12 tháng 3, 2012

Ông nội mất

Mẹ đặt bút lên đặt bút xuống không biết bao nhiêu lần để có thể viết về điều này nhưng cứ cảm giác trong lòng chưa đủ bình tâm để viết. Đây là một biến cố lớn với gia đình mình :( Hôm nay mẹ cố gắng viết được vài dòng để nhớ đến ông và con cũng ghi nhớ ngày này. Ông mất ngày 20/2 (tức 29 tháng giêng), thọ 68 tuổi. Nhanh quá, thế là cũng sắp đc 1 tháng rồi. Ông đã bị tai biến 1 lần rồi và lần này thì không qua khỏi.

Vậy là đã hết một kiếp người, sướng cũng đã qua mà khổ cũng không còn nữa. Mẹ cứ văng vẳng câu nói đó trong đầu và nỗi xót xa khi phòng ông ở cạnh phòng mình, giờ đây trống vắng. Ông nội yêu con theo cách của ông, thích nấu cho con ăn những món mà ông thích như đậu rán, trứng luộc và các món cá. Con cũng thích ngồi lòng ông, hai ông cháu cùng xem ti vi, mặc dù những dịp này cũng ít vì ông hay ngồi ở tầng 2 mà phòng mình tầng 4. Ông mua cho con đồ chơi xe tăng, xe ôtô, thi thoảng là sữa đậu nành và các loại bánh. Mẹ nghĩ ông cũng muốn chăm sóc mọi người, theo cách riêng của ông.

Giờ ông không còn nữa. Nhà cửa vắng giờ lại vắng hơn.

Lạy trời mong cho linh hồn ông được siêu thoát!