14 tháng 12, 2009

Mẹ nhìn Minh Anh lớn qua cái móng tay!

Con ngủ rồi. Mẹ tranh thủ bấm móng tay cho con để con khỏi cào xước mặt mũi. Tìm cái bấm rồi lại tìm 1 tờ giấy để cho móng tay của con vào đó, gói vào vứt đi cho sạch. Bấm móng tay cho con mà cũng nhiều cảm xúc lắm. Không biết có bà mẹ nào như mẹ không.

Mẹ nhớ hồi con bé tí teo (dù bây giờ vẫn bé tí teo) mỗi lần bấm móng tay cho con mẹ không để ý nhiều đâu. Sao phải để ý cơ chứ vì móng tay con bé lắm, bé xíu ý, có rơi ra giường ra nhà thì cũng như cái bụi thôi, không sợ bẩn hay sợ chạm vào người đau đâu. Thế mà dần dần cái móng tay của Minh Anh cắt ra to phết. Nhiều lúc còn có bẩn ở trong đó nữa cơ, đen xì.Mẹ phải cắt rồi để gọn vào 1 tờ giấy để vứt đi. Nhiều khi sợ rơi ra giường còn phải đếm đủ 10 cái nữa cơ. (Nghe bẩn nhỉ, nhưng đúng là thế đấy.)

Hôm nay thấy cái móng tay của con to to, to hơn hẳn mọi khi. Mẹ thầm nghĩ: con cũng lớn lên rồi đấy chứ. Hàng ngày nhìn con, mẹ không thấy được nhiều sự thay đổi vì có phút nào rời mắt khỏi con đâu. Thế nên giờ đến cái móng tay của con cũng thành 1 'đơn vị đo lường độ lớn' của con gái mẹ. Mẹ có buồn cười lắm không con nhỉ?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét