29 tháng 6, 2011

Spoken by Minh Anh

Mẹ hí hửng khoe với Minh Anh cái áo phông mới của bố : Con ơi con mẹ mua cho bố áo này này, đẹp không?
- Không. Bố không thích áo này đâu.
- Tại sao?
- Bố thích cái khác cơ.
- Cái khác là cái nào?
- Bố thích áo sơ mi cơ.
- Thế áo này là áo gì?
- Áo này là áo đen. Ia lầu (yellow) là áo đen -> biết thừa nhưng cố tình nói sai vì bị mẹ vặn vẹo quá :))

----
- Mẹ yêu con nhất trên đời này.
- (Ngẫm nghĩ) Mẹ ơi mẹ yêu con à?
- Uh, mẹ yêu con.
- Không, mẹ yêu bố nhất.
- Không, mẹ yêu con nhất, yêu bố không bằng yêu con.
- Không, mẹ yêu bố.
- Không, mẹ yêu con.
- Không, mẹ yêu bố.

---
Mẹ đang ngồi máy tính, Minh Anh ra cầm dùi trống gõ vào kính mẹ, mẹ mắng cho. Con cao giọng: lì, lì quá.
- Ai lì?
- Mẹ, mẹ lì, lì quá.

---
Hôm nay con bướng thế chứ, chơi xong nhất định không dọn đồ chơi, bày hết cả bút vẽ và giấy ra nhà. Một lúc sau mẹ nói mãi mới chịu. Con vừa dọn vừa phụng phịu, được mấy phút thì nói: mẹ ơi mẹ giúp đỡ con một tý thôi nhé. Đấy, mưa dầm thấm đất. Từng câu nói của mẹ đâu phải chỉ là nói, con đã hoàn toàn có ý thức về việc cuả con và nhờ mẹ khi cần thiết. Nói thế thì ai mà từ chối được cơ chứ. Mẹ nhặt giúp con mấy cái bút, con lại nói: mẹ giúp con mấy cái thôi nhé, để con tự nhặt. Haha, sướng thật khi thấy con mình 'thuộc bài' ghê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét