28 tháng 11, 2011

Spoken by Minh Anh

- Mẹ khóc, khóc rất nhiều. Mẹ tiếc nuối, buồn tủi, thất vọng cả đau nữa, cho một tình bạn đã từng rất đẹp. Bố thấy mẹ như vậy thì bảo mẹ hâm đơ sơ mít, bảo rằng mẹ đã cố gắng rồi còn gì. Minh Anh thấy mẹ khóc thì ra ôm má mẹ: mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa. Con phải làm gì cho mẹ vui bây giờ. Hic, thương con quá. Mẹ bảo con hát cho mẹ nghe đi, thế là Minh Anh hát cho mẹ nghe bài Chiếc khăn tay mà cô mới dạy con. Hát xong con lại ngó vào mặt mẹ, hỏi: mẹ vui chưa :) Mẹ không dám khóc nữa, khóc nhiều bố lại bảo hâm và Minh Anh lại xót mẹ.

- Mẹ bảo con: cô bé mắt hạt chanh ơi, mẹ yêu lắm.
Con: Mẹ mắt hạt dưa hấu ơi, con yêu mẹ lắm => không biết có phải thích ăn dưa hấu không mà liên tưởng ngay đến mắt hạt dưa hấu =))

- Minh Anh nói với mẹ: bố mẹ mà không nghe lời con nhá, con sẽ biến thành con chim bay đi. Bố mẹ sẽ khóc huhu như là Tích Chu đấy nhá, nhá. Trời ơi sợ quá, dọa bố mẹ đấy. Chả là con hay nghe chuyện Tích Chu, bố hay bật cho nghe trên Youtube. Con liên tưởng một cách bất ngờ.

- Giờ ăn cơm, con nhình quanh mâm bát rồi hỏi: mẹ ơi mẹ đã phần bố chưa hả mẹ? Mẹ bảo phần rồi, đĩa mẹ để kia kìa, con ăn đi. Con dặn dò: mẹ để phần nhiều vào để bố ăn cho khỏe nhé. Hic hic, bố nghe thế mà không rưng rưng thì cũng lạ thật :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét