1 tháng 12, 2011

Minh Anh thay đổi 180 độ

Lạ thật, mẹ cứ tưởng khủng hoảng tuổi lên 3 hết rồi cơ nhưng giờ lại dường như bắt đầu. Đợt trước, con ăn vạ làm nũng một cách rất bản năng. Nhưng 1 tuần trở lại đây, mẹ cảm nhận khác hẳn.

Câu chuyện 1:
Con ngồi trong nhà tắm ị, mẹ biết là xong rồi, mẹ bảo rửa để còn ra ngoài nhưng con nhất định không nghe, không cho mẹ rửa. Mẹ cố tình lật đít ra rửa thì bắt đầu gào thét, hét loạn cả lên, nghe rát cả cổ. Mẹ cũng mặc kệ thôi, bỏ ra ngoài cho con hét. Phải đến hơn nửa tiếng như vậy, mẹ cứ đi vào hỏi xong chưa rồi lại đi ra, con thì tiếp tục gào. Cuối cùng con cũng chịu thua mẹ để cho mẹ rửa -> gan lỳ kinh hoàng.
Câu chuyện 2:
Con cắt dán đồ chơi. Chơi xong mẹ bảo dọn vào nhé. Con bảo mẹ: đồ chơi mẹ bày ra đấy chứ, mẹ dọn đi. Và mặc kệ mẹ dỗ dành thế nào cũng không dọn. Mẹ bảo con không dọn thì mẹ vứt hết ra sọt rác. Thế là lại bắt đầu gào một cách điên loạn. Bà phải chạy lên vì tưởng có chuyện gì kinh khủng lắm. Nhưng con vẫn tiếp tục lăn lộn trên giường và gào, gào, gào. Mẹ lại để cho gào, kèm theo lời dặn: con khóc xong thì bảo mẹ nhé. Một lúc rất lâu sau, mẹ bảo mẹ bế nào. Con mới nguôi ngoai và bắt đầu dọn một cách miễn cưỡng.
Câu chuyện 3:
Mẹ chuẩn bị nước tắm, bố bảo con vào đi tắm và tịch thu Ipad. Có thế thôi là cái bài gào thét lại bắt đầu. Mẹ cũng mặc kệ, bảo là gào xong thì bảo mẹ tắm nhé. Một lúc thì cũng thôi.

Đấy, tất cả chỉ trong có 1 tuần trở lại đây thôi. Con đã lớn hơn nên mẹ thấy ăn vạ cũng khác hẳn. Mọi việc con gào thét, hết hơi, lấy hơi, gào thét tiếp ... đều là con cố tình và kiểm soát được, khác hẳn với bản năng thời kỳ 2 tuổi. Ngoài ra mọi thứ mà con không thích làm, con đổ hết cho mẹ, đồ chơi của mẹ, mẹ bày bừa...

Mẹ lại một lần nữa đau đầu khi không biết phải xử trí thế nào. Những gì con nói sai mẹ đều kiên nhẫn, nhẹ nhàng để giải thích khi con đã bình tâm trở lại. Đồ chơi của con nhé, mẹ mua cho con thì con phải biết giữ gìn, chơi xong con phải tự cất cho gọn gàng... Con thương mẹ thì con phải biết giúp đỡ mẹ chứ... Mẹ biết là con hiểu lắm nhưng vẫn cố chấp kinh khủng. Nhưng mẹ phải kiên định thôi, cái gì không thì nhất quyết là không, kệ cho con có gào đến đâu đi nữa. Nhưng mẹ sợ là như thế thì lại thành thói quen gào khóc. Nhưng không làm thế thì lại sợ con mất hết cả nề nếp. Thế nên mẹ lại đau đầu với con rồi đây ..hichic. Con yêu của mẹ vốn ngoan ngoãn, nề nếp nhưng giờ sang một giai đoạn mới, con đã biết điều khiển cảm xúc của mình một cách có mục đích rõ ràng rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét