11 tháng 3, 2010

Tiến và lùi

Đợt này nghỉ ở nhà, con có những tiến bộ nhất định nhưng cũng có những bước lùi so với đợt trước.

Tiến bộ:
- Cái vụ cào mặt ăn vạ đã đỡ hơn rất nhiều. Cách điều trị của mẹ thế này: sau một đợt bỏ mặc con tự gào thét không ăn thua, giờ mỗi lần con mè nheo, cào mặt, móc mắt... mẹ cũng lấy mười đầu ngón tay cào vào mặt Minh Anh :D. Vừa cào mẹ vừa nói rất nghiêm khắc (chứ không phải đánh lạc hướng con đâu): có phải con muốn làm thế này không, mẹ cào hộ nhé, thế được chưa nào... Rồi mẹ nhìn thẳng vào mắt con, đợi xem phản ứng thế nào. Con cũng ngạc nhiên đấy, nhìn lại mẹ. Hehe, thế mà lại có hiệu quả đấy. Con hiểu ra rằng cái chiêu đó không ăn thua với mẹ đâu, thế là đỡ hẳn.
- Con đã biết vứt rác vào sọt: mỗi lần ăn sữa chua xong hay có rác ở trong phòng, mẹ đều dẫn Minh Anh ra cái sọt rác ở ngoài cửa, thả rác vào và nói đi nói lại: đây là sọt rác nhé, đồ bẩn cho vào đây nhé. Thế là Minh Anh biết đấy. Sáng nay thay bỉm cho con xong, mẹ cuốn gọn lại rồi bảo: con cầm bỉm ra sọt rác vứt đi. Thế là Minh Anh lon ton bê cái bỉm thả vào sọt rác, trong khi mẹ vẫn đang thay quần áo để đi làm. Hehe, thế là mẹ thành công đấy chứ.
- Minh Anh rất thảo: mỗi lần ăn uống gì con rất hay chia sẻ với mọi người. Đặc biệt là có em búp bê, ăn bánh ăn kẹo con đều cho vào mồm em ý.
- Con nói được rất nhiều từ hai từ và hiểu được những động từ như cất đi (chán đồ chơi thì đưa cho mẹ bảo cất đi), đi bộ, phủi tay (điệu bộ cực kỳ chuẩn nhé)...
Thụt lùi:
- Con không gọi đi ị nữa. Chán thế đấy, dạo này toàn ị đùn tè dầm thôi. Một phần cũng do trời lạnh hoặc đi chơi hay đóng bỉm, mỗi lần con gọi mẹ lại bảo con cứ ị đi, chứ không tháo ra cho ngồi bô. Dì Ỉn bảo mẹ là không xi là nó quên đấy, thế mà quên thật rồi. Hết đợt lạnh này sẽ tập lại cho con vậy. Hichic...

Mẹ thấy càng ngày càng mừng vì con có nhiều tiến bộ. Bản thân mẹ cảm thấy rất thú vị với việc nuôi và dạy một 'đứa trẻ con'. Công cuộc nuôi con là những trải nghiệm tuyệt vời với nhiều cung bậc cảm xúc. Mẹ nghĩ rằng những trải nghiệm này chưa chắc đã lặp lại được với 'em Minh Anh' vì mỗi đứa trẻ sẽ có những đặc điểm, cá tính khác nhau. Mà nuôi con cũng là một việc phải học và đọc rất nhiều, chứ đôi khi chỉ là bản năng thôi thì chưa đủ (nhất là đối với mẹ khi ông bà hai bên đều ốm yếu và ở xa, mẹ không hỏi han được nhiều). Dù sao thì công cuộc này còn dài và gian nan lắm. Bố mẹ còn phải cố gắng rất nhiều để có một 'sản phẩm' 'có thể sử dụng được'. Hahaha :)).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét