22 tháng 2, 2011

Minh Anh đang chậm lại một tý tẹo!

Hôm qua nhìn con, mẹ than thở với bố: nhìn con bé gầy quá! Bố bảo: đã gầy rồi mà dạo này chả học được gì mới cả.

Mẹ nghe vậy mà thấy có lỗi với con quá. Phải hơn 1 tháng rồi, đợt lạnh rồi đợt tết, mẹ cứ lu bù hết việc cơ quan rồi lại tết, tối mệt phờ râu trê nên toàn nằm thôi, chả chú ý dạy con học vào buổi tối như đợt trước nữa. Đấy, thế mà bố đã nhận ra ngay là con đang chững lại. Mẹ lại phải khởi động lại chương trình học của con thôi.

Hôm đến nhà Bi Bo chơi, bố Bi Bo hỏi mẹ là đồ chơi của Minh Anh ở nhà là gì. Mẹ sững cả người. Nhìn Bi Bo nào là ô tô, nào là bóng, thú nhún... đầy nhà, mẹ mới nghĩ lại đống đồ chơi của Minh Anh ở nhà. Sách học màu sắc, sách học hình khối, sách học chữ cái, bảng xếp số, đồ chơi xếp hình, đồ chơi luyện khéo tay ... Mà có đúng 1 con búp bê của cô Linh thôi. Hic, có phải mẹ đang ép con không nhỉ? Ôi nếu mà thật thế thì tội nghiệp con lắm! Nhưng mà bố Minh Anh bảo là vẫn thấy con thích và đang phát triển tốt đấy chứ! Mẹ cũng thấy vậy, hihi.

Con nói năng gãy gọn lắm rồi. Mẹ hỏi cái gì con không biết con sẽ nói ngay: con không biết mẹ ạ. Con biết dạ vâng, thưa gửi, cám ơn, xin lỗi rất chủ động và con diễn tả cảm xúc cũng rất thật nữa. Mẹ đau thì biết nói thương mẹ lắm, làm mẹ đau thì biết nói xin lỗi, mẹ đưa cho cái gì thì biết nói con xin mẹ ạ. Hôm qua con còn chơi búp bê thế này chứ: em ơi chị đặt em xuống nhé, em muốn tự lên giường hay chị bế nào? Để chị bế em nhé! Thế là bế búp bê lên giường rồi chơi cắt móng tay cho em. Trời ơi cái giọng điệu sao mà giống mẹ thế không biết. Mẹ thì muốn con tự lập và chủ động nên trước khi làm việc gì hộ con mẹ luôn hỏi là con muốn tự làm hay mẹ làm hộ. Câu trả lời luôn làm mẹ hài lòng: con muốn tự đi, con muốn tự xúc ăn, con muốn ... rất rõ ràng. Con vừa tự do bày tỏ mong muốn của mình, lại còn hình thành tính tự lập nữa. Với những việc con không làm, mẹ sẽ làm hộ nhưng luôn nói rằng: để mẹ giúp con nhé. Con sẽ dần dần tự hiểu rằng đấy là việc của con, mẹ chỉ giúp đỡ thôi.

Công cuộc dạy dỗ Minh Anh vẫn đang tốt đẹp. Mẹ thấy mẹ chưa làm được gì to tát cả. Vẫn là những câu nói và hành động nhỏ thường ngày, đôi khi nhỏ lắm mà chẳng ai để ý nhưng nó sẽ định hướng cho con. Mẹ muốn con tự lập, chủ động, hehe, nhưng vẫn trong khuôn khổ. Đợt trước con bị ăn đòn liên tục. Mẹ xác định rồi, sẽ chỉ mất một thời gian như thế thôi. Giờ thì mọi việc đâu vào đấy, mẹ chỉ cần lừ mắt, cao giọng và mạnh hơn nữa là tụt quần ra (chuẩn bị tét đít) là đâu vào đấy hết. Không cần dùng đến 'vũ lực' nữa rồi. Cái gì cũng có giai đoạn và thời điểm, có những cái càng sớm càng tốt. Nói chung là còn gian nan lắm, con mới có hơn 2 tuổi mà.

Dạo này con có điệu nhảy mới: hai tay túm đũng quần, khuỵu gối rồi đung đưa. Mà con thích điệu nhảy này lắm, mẹ cứ giơ máy ảnh lên là y như rằng đang làm gì cũng dừng lại để nhảy luôn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét