8 tháng 2, 2011

Tết đến rồi và đi rồi!

Hết tết rồi! Xong rồi! Mẹ thấy nhẹ cả người. Mẹ chỉ thích nghỉ ngơi và nghỉ ngơi thôi nhưng tết cổ truyền mà, theo các cụ thì phải ăn ăn uống uống, đồ ăn phải ngập nhà! Hài dà... Sợ lắm. Bà Chinh về quê từ 27 cơ, bố mẹ phải chia nhau làm việc nhà. Nói nghe đơn giản, mà thật, chả đơn giản tý nào. Mẹ phụ trách bếp, bố phụ trách giặt giũ và lau nhà. Thế mà chẳng lúc nào cảm giác hết việc cả.

Xót xa nhất là con. Mấy ngày tết, mẹ cứ mở mắt ra là cắm mặt vào bếp, trước khi nhắm mắt thì cũng phải chậu quần quần áo áo, quét quét dọn dọn. Mùng 3 tết, bố mẹ mới có thời gian đèo con đi chơi. Mẹ mới giật mình nhìn lại con. Trời ơi, sao con của mẹ trắng bệch ra mà nhợt nhạt thế này? Xót con kinh khủng. Tết nhất, ăn uống linh tinh, ngủ nghỉ không ra bữa, mẹ thì cắm đầu vào bếp, để con ra thế này đây. Bế thì nhẹ bẫng, da dẻ thì bợt ra chứ không còn hồng hào nữa. Buồn vô cùng. Mẹ nghĩ nếu ai không là mẹ thì không thể hiểu hết được những cảm giác này.

Mẹ đang nghĩ, tết năm nay mình sắp xếp mọi thứ thật nhẹ nhàng thôi để không bị ốm như năm ngoái. Nhưng vẫn không tránh được. Những trận đau đầu kinh khủng và cảm giác chóng mặt thường trực khiến mẹ mệt mỏi. Mẹ đến nhà em Nấm, nằm nghỉ được một hôm nhưng có vẻ không ăn thua. Cảm giác chuyếnh choáng, mắt cứ phải căng ra mới nhìn vững mọi vật xung quanh... Mệt!

Hôm trước bố hỏi mẹ kế hoạch năm nay thế nào? Tự dưng mẹ chững lại, không nghĩ ra câu trả lời. Kế hoạch thế nào nhỉ? Trước khi có con, bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mong muốn. Đến khi có bầu và sinh con, trong suy nghĩ là cuộc sống nhẹ nhàng, an phận. Rồi đến khi đi làm trở lại, phấn đấu, cố gắng... nhưng vẫn chỉ trong khuôn khổ hai chữ 'an phận' để nuôi con. Giờ bố hỏi mẹ, thế nào? Mẹ chưa biết, nhưng mẹ sẽ suy nghĩ. Vấn đề ở đây vẫn là tài chính của gia đình mình thôi, mẹ hiểu ý bố.

Sau 5 tháng làm việc ở công ty mới, mẹ đã chuyển sang một vị trí mới, không còn là nhân viên nữa mà bắt đầu quản lý. Cái chức vụ Phó phòng, mà mẹ hay nói là còi còi ý, chưa nói lên gì nhiều. Nhưng đó thực sự là những nỗ lực của mẹ, sau 5 tháng ở đây. Có bàn đạp rồi, giờ mẹ phải nghĩ là cách làm việc hiệu quả hơn.

Đầu năm mới, nhiều băn khoăn trăn trở quá, không thể nói hết được. Mà có những điều chỉ có thể giữ cho riêng mình vì không phải ai cũng có thể hiểu và chia sẻ hết được với mình, kể cả những người mình cho rằng yêu thương mình lắm. Tạm dừng ở đây thôi. Chúc con gái mẹ năm mới hay ăn chóng lớn và ngoan ngoãn. Mẹ yêu con, hơn tất cả mọi thứ trên đời này!

Mấy cái ảnh ngày tết đây. Còi dí còi din vì sụt cân :( Con chơi thân với em lật đật lắm, nhất định 'mẹ chụp ảnh hai chị em đi', sau đó ôm một đống khăn ra chơi lau mặt cho em.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét