19 tháng 1, 2010

Minh Anh đi được 3 bước và biết gọi khi đi ị

Trong tuần qua có bao nhiêu là sự kiện mà toàn là những sự kiện 'vĩ đại' thôi. Hôm nay tranh thủ ở nhà, mẹ ghi lại để về sau Minh Anh biết mình đã lớn lên thế nào nhé.
Suốt từ thứ năm tuần trước nữa,Minh Anh đã bị đi ngoài. Ngày cao điểm lên tới 6-8 lần. Giờ viết ra mẹ mới nhớ là đêm thứ 4 con rất quấy làm mẹ không ngủ được, rồi bắt đầu đi ị từ thứ 5. Có những đêm 2h sáng và 4h sáng mẹ phải lôi con ra rửa đít vì cứ ngọ nguậy là con lại rặn è è ra một bãi. Con buồn cười lắm ý, mắt thì vẫn nhắm tịt ngủ ngon lành trong khi mẹ lấy nước rửa rồi kỳ cọ cái mông.
Mẹ nghĩ là con mọc răng vì thấy răng hàm dưới trắng và cứng, đít con đỏ đỏ và con rất hay cắn lung tung.Nhưng đến thứ 3 khi mẹ đón con đi học về thì con bị sốt cao và lả người đi, tay buông thõng.Mẹ sợ quá nên gọi bác sỹ. Bác sỹ không nói vì sao sốt mà chỉ bảo là rối loạn tiêu hoá chứ không phải mọc răng và cho thuốc uống. Đến hôm nay thì con đỡ rồi, ngày chỉ đi 2 lần thôi và sáng nào mẹ cũng xi được một bãi trước khi đi học(ẹ ẹ).
Kết quả 10 ngày đi ị của con là con đã sụt gần 1kg rồi. Hic, đau khổ cho mẹ lắm.Hôm trước được 9,8kg cả quần áo thì giờ được có 9kg thôi.
Bù lại việc sụt cân thì con đã bắt đầu đi những bước đi đầu tiên. Con tự đứng dậy và tự bước đi. Cái chân vẫn còn non nớt lắm nên chỉ được 3 bước là con đã ngồi thụp xuống. Thế là mẹ đã mừng lắm rồi. Chứng kiến bước đi đầu tiên của con, hai bàn chân nhích nhích từng tí một, mẹ thấy cảm động lắm lắm.
5 ngày nghỉ ở nhà chăm con (con nghỉ học 3 ngày + 2 ngày nghỉ), bà và mẹ hướng dẫn con đã biết gọi khi đi ị. Cái này ghi công bố Minh Anh đầu tiên nhé vì suốt ngày bảo con nói'ị' thôi (mặc dù con chả buồn ị). Lần đầu tiên cơ, đang ngồi chơi, tự nhiên con chỉ tay xuống và nói ị rất rõ ràng. Bà và mẹ cuống cả lên: nó nói ị kìa. Thế là xi được một bãi. Từ đấy mỗi lần tè, hoặc ị con đều gọi. Cũng có lúc gọi sau khi đã xong nhưng phần lớn là đã biết gọi trước rồi. Hehe, con gái của mẹ trộm vía học nhanh lắm.
Từ cái hôm bị mất ngủ ấy, mẹ bị cảm và viêm họng. Lúc đầu mẹ nghĩ cũng bình thường thôi nên chủ quan không uống thuốc. Chính vì thế mà lại trở thành nặng. Hôm thứ 5 tuần trước, không chịu nổi nữa mẹ đành gọi bố gọi bác sỹ đến. Bác sỹ truyền cho mẹ 2 chai nước và tiêm một đống thuốc. Rồi đến hôm nay mẹ phải uống cả một đống thuốc nữa, mẹ vẫn cảm thấy chưa khoẻ hẳn nên phải nghỉ làm. Nhưng người cũng tỉnh táo nhiều rồi, chứ như hôm trước thì sợ quá. Mẹ nằm mê man chả biết gì nữa, người không nhúc nhích. Chắc bố Minh Anh sợ mẹ chết hay sao ý, nên còn đưa tay lên mũi mẹ, xem mẹ còn thở không. (Hehe, mẹ buồn cười quá nhưng lúc đó mệt chả cười được).
Chiều nay mẹ nấu cơm xong sẽ đến đón con nhé. Hôm nay cho mẹ nghỉ ở nhà, trốn con một hôm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét