31 tháng 1, 2010

Tháng 1 - tháng của ốm đau!



Kết thúc 1 tháng đi nhà trẻ của con! Tình hình là con đi hai tuần và ở nhà hai tuần vì bị ốm. 10 ngày rối loạn tiêu hoá, cộng thêm 3 ngày sốt gần 40 độ, cộng thêm đau mắt và viêm họng... con gái mẹ sụt cân trầm trọng, chỉ còn 9kg non. Buồn vô cùng tận và thương con vô hạn.
Mọi người ai cũng nói rằng đi nhà trẻ là ốm đấy, phải mất một khoảng thời gian đầu cho con thích nghi. Nhưng cái giá phải trả đắt quá. Giờ con mẹ quắt queo, xanh xao. Nhìn con mà mẹ thấy xót ruột. Bố muốn con ở nhà nhưng mẹ thì vẫn tự động viên mình rằng phải cố lên, con sắp thích nghi được rồi. Trong lòng mẹ mâu thuẫn, nửa muốn con ở nhà, nửa muốn con đi học cho vào nề nếp. Nhưng ở nhà không có người trông, con đành phải cố gắng lên con nhé. Nếu chỉ một lần nữa thôi mà con ốm, mẹ sẽ thay đổi quyết định. Mẹ yêu con lắm, con gái bé bỏng của mẹ.
Dạo này Minh Anh của mẹ rất siêu nhé. Sáng sáng ngủ dậy, con gọi ị ị. Mẹ đặt vào bô, con ngồi ngoan cho đến khi 'xong việc' thì ra hiệu đứng lên cho mẹ dọn rửa. Sau đó là một loạt các vệ sinh cá nhân cho con trước khi con đi học. Mẹ bảo 'Minh Anh nhỏ mắt nào con', con bò lạch bạch ra cái gối, nằm ềnh, rồi nằm im mở mắt, bình tĩnh cho mẹ nhỏ hết hai mắt thì lồm cồm bò dậy. Chỉ có nhỏ mũi và hút mũi là mẹ phải dùng 'vũ lực' thôi.
Con thích đi chơi lắm. Trước khi đi đâu thì mọi công đoạn mặc quần áo, đi tất của con trở nên rất dễ dàng nếu mẹ nói mặc đồ đi chơi nào. Mẹ bảo mặc áo nào con, con tự động giơ cánh tay ra cho mẹ xỏ tay áo vào, mẹ bảo đi tất, con giơ cái chân nhỏ xíu lên cho mẹ xỏ tất... rồi đội mũ, mặc quần, con đều rất có ý thức hợp tác với mẹ.
Buổi tối đi làm về, bố hay chơi tập tầm vông với con. Cả bố và mẹ đều nhận thấy con chơi một cách rất có ý thức và để ý để chọn lựa xem tay cầm đồ vật của bố là tay nào chứ không phải chọn lung tung.
Việc tập đi của con tiến triển hơn một bước khi con đứng liên tục và đi nhiều hơn. Tuy bước chân còn non nớt lắm nhưng mẹ hy vọng chỉ 1 tháng nữa con sẽ đi vững vàng.
Việc học nói của con cũng có những tiến bộ. Buồn cười nhất là khi lần đầu xem đĩa Baby Einstain, con cừu kêu 'be be', con nhìn và nghe chăm chú và rồi thì 'be be' phát âm theo làm cả nhà vui mừng và ngạc nhiên lắm. Lần thứ hai xem, con cừu kêu thành giai điệu 'be be, beeee' thì con làm cả nhà ngạc nhiên hơn khi bắt chước được đúng giai điệu như vậy.
Ngoài những tiến bộ trên, dạo này con rất hay ăn vạ kiểu Chí Phèo, nghĩa là đòi cái gi không được thì lăn đùng ra khóc và tự lấy tay cào vào mặt. Mà đợt này khóc thì thôi rồi, gào lên, ngoạc mồm ra 'nhìn thấy cả cổ họng' như bà nội nói. Xấu tính thế không biết. Mẹ vẫn kiên quyết, đòi cái gì vô lý thì khóc cứ khóc, chỉ có điều cái trò cào mặt ăn vạ thì mẹ chưa nghĩ ra cách xư trí thế nào cho phải.
Tháng này là tháng của ốm đau. Chiều nay bác sỹ vừa đến truyền cho mẹ 1 chai nước, 1 chai đạm và tiêm một lô thuốc tăng cường miễn dịch. Mẹ mong mẹ sẽ khỏe trở lại để có sức khoẻ chăm con cho tốt và đỡ đần bố Minh Anh trong giai đoạn việc làm khó khăn này. Hôm nay cũng là ngày kết thúc tháng, mong rằng sự nghiệp ốm đau của mẹ con mình sẽ chấm dứt tại đây. Mai sẽ là một ngày mới!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét